Trúc Diệp Kỳ khinh thường nói: “Tôi cũng không cần ý tốt của các người đâu”
Vạn Vĩnh Quân tức giận đến mức mặt mày xanh mét, rồi lại không làm gì được cô ta.
Lúc này Lâm Mạc Huy đã đi tới, anh lấy một bình sứ ở trên người ra đưa cho Trúc Diệp Kỳ: “Trúc Diệp Kỳ, bình thuốc này có tác dụng trị thương rất tốt, còn có thể giúp nhanh chóng khôi phục thực lực”
Trúc Diệp Kỳ đang định từ chối thì Lâm Mạc Huy nói thẳng: “Yên tâm, thuốc này không phải đưa cho cô đâu. Bình thuốc này là đưa cho Trương Tuấn Toàn dùng. Tôi đồng ý chữa bệnh cho anh ta, tôi nói được thì làm được”.
Trúc Diệp Kỳ nhìn Lâm Mạc Huy, lại nhìn bình thuốc kia, cuối cùng vẫn vươn tay nhận lấy bình thuốc. Ông cụ Vạn ở phía sau mỉm cười, mọi người đưa đao của Trúc Diệp Kỳ cho cô ta, sau đó đưa cô ta ra khỏi sân nhà họ Vạn.