Hàn huyên một hồi, ông cụ Vạn cũng bày tỏ sự cảm ơn đến Lâm Mạc Huy. Lúc sau, ông cụ bảo Cậu Vạn nhanh chóng dẫn Lâm Mạc Huy đi nghỉ ngơi, sau đó lại mở tiệc chiêu đãi Lâm Mạc Huy. Nhưng mà Lâm Mạc Huy lại không rời khỏi.
Anh nhìn về phía Trúc Diệp Kỳ trên mặt đất, có phần do dự, cuối cùng vẫn là hỏi một câu: “Ông Vạn, ông chuẩn bị xử lý Trúc Diệp Kỳ như thế nào vậy?”
Hai mắt ông cụ Vạn hơi khép lại: “Cháu gái tôi không có chuyện gì, thì tất nhiên cô ta cũng không cần chết. Nhưng mà, tội chết có thể miễn nhưng tôi sống khó tha. Muốn giết người nhà họ Vạn tôi, vẫn phải trả cái giá lớn đấy!”.
Vẻ mặt Trúc Diệp Kỳ lạnh lùng, chỉ là khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, giống như hoàn toàn không để ý đến việc sống chết của bản thân.
Lâm Mạc Huy hít sâu một hơi, đột nhiên khom người nói: "Ông Vạn, hậu bối có một thỉnh cầu quá đáng, không biết có thể nói ra không?
Ông cụ Vạn: “Thần y Mạc Huy cứ nói đi, đừng ngại”
Lâm Mạc Huy gật đầu: “Ông Vạn, hậu bối bạo gan muốn cầu xin ông Vạn một ân huệ, cầu xin ông Vạn thả Trúc Diệp Kỳ ra?
Ngay lập tức ông cụ Van mở hai mắt, Vạn Vĩnh Quân cùng với Cậu Van bên cạnh cũng sững sờ cả người.
Cậu Vạn vội la lên: "Anh Mạc Huy, anh giúp cô ta làm gì? Cô ta muốn giết anh đó!”
“Trúc Diệp Kỳ này tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, quả thật là tội đáng muôn chết. Nếu lần này chúng ta thả cô ta, cô ta... Cô ta sau này chắc chắn vẫn sẽ đến đuổi giết anh, anh đây không phải đã giữ lại cho mình một kẻ địch nguy hiểm hay sao?”
Ngay cả Trúc Diệp Kỳ cũng kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Huy, cô ta nhíu mày, trầm giọng nói: “Họ Lâm kia, nếu bởi vì lần trước tôi tha cho anh, cho nên mới giúp tôi cầu tình, vậy thì không cần đâu. Tôi đã nói rồi, tôi chỉ tha cho anh một lần đó thôi, anh cũng không cần cảm ơn tôi. Cho dù hôm nay anh giúp tôi, tôi cũng sẽ không cảm kích anh đâu! Lần sau gặp được, tôi vẫn sẽ giết anh như cũ thôi.”
Lâm Mạc Huy vẫy tay: “Tôi không phải bởi vì lần trước cô tha cho tôi mà giúp cô cầu tình. Tôi là thay những đứa trẻ được cô cứu ra ngoài mà giúp cô cầu tình!”
Lâm Mạc Huy đã nhận được tin tức, Trúc Diệp Kỳ tiêu diệt toàn bộ băng đảng buôn người ở thành phố kia, còn giải cứu được những đứa trẻ bị bán. Trúc Diệp Kỳ
ngơ ngác, cô ta không nghĩ đến, Lâm Mạc Huy thế mà lại vì chuyện này mà giúp cô ta.
Ông cụ Vạn vỗ tay cười: “Thần y Mạc Huy, cậu thật là khiến tôi càng ngày càng kính phục! Đầy lòng thương người, còn là người bác sĩ có tâm, lão phu bao nhiêu năm không được gặp qua người trẻ tuổi như cậu!”.
“Ha ha ha, tuyệt vời! Tuyệt vời! Tuyệt vời! Thần y Mạc Huy, nếu cậu là vì chuyện khác mà giúp cô ta cầu tình thì chưa chắc tôi sẽ thả cô ta. Nhưng mà vì chuyện này, hôm nay bất luận thể nào tôi cũng phải cho cậu chút thể diện này”
“Vĩnh Quân, cởi trói cho cô ta, trả lại tất cả đồ đạc cho cô ta”
“Còn có, bảo lão Ngô tự mình dẫn đội đưa cô ta ra khỏi tỉnh Nam Định. Nhớ kỹ, phải bảo vệ cô ta chu toàn đấy!”
Vẻ mặt Vạn Vĩnh Quân có hơi không cam lòng nhưng vẫn là gật đầu: “Vâng, bố!”
Ông ta vẫy tay, vài người đi qua cởi dây thừng trên người Trúc Diệp Kỳ ra.
Trúc Diệp Kỳ đứng lên, lạnh lùng nói: “Trả lại đao của tôi cho tôi là được, không cần phải người hộ tống tôi đâu! Trúc Diệp Kỳ tôi không cần bất cứ kẻ nào hộ tống!”