Sắc mặt cậu Vạn có chút đau thương. Cô ta không trách ông nội mình tuyệt tình, đúng như theo lời nói của ông cụ nói, thân ở vị trí như thế thì phải chịu trách nhiệm vì toàn bộ nhà họ Vạn. Nhưng mà cũng chính là bởi vì bố cô ta thân ở địa vị cao, cho nên suốt mấy năm nay, cô ta chưa bao giờ được cảm nhận bất cứ tình thân ấm áp nào cả.
Ông cụ lại nhìn về phía đám người chú Bảy, khẽ than thở: “Cậu bảy, đã làm khó cậu rồi, vì toàn bộ gia tộc mà phải suy xét nhiều như vậy. Vĩnh Quân chung quy vẫn còn quá trẻ tuổi, có chuyện gì thì vẫn còn phải dựa vào cậu giám sát nó nhiều hơn!”
Chú Bảy không khỏi có chút xấu hổ, lời này nhìn như là đang nhờ cậy ông ta, nhưng thật ra cũng là đang đánh thẳng vào mặt ông ta. Nói trắng ra ông cụ chính là nhìn ra được ông ta muốn chiếm đoạt quyền hành trong gia tộc, cho nên mới nói ông ta suy xét nhiều vì gia tộc như vậy.
“Anh cả, chuyện lần này, chúng tôi cũng hành xử quá xúc động. Anh cứ yên tâm, về
sau tôi nhất định sẽ không tái phạm sai lầm như thế!” Chú Bảy chắp tay nói.
Ông cụ cười gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt rồi”.
“Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, với người một nhà quan trọng thì điều nhất chính là hòa thuận. Nếu chính người nhà chúng ta đã có nội chiến từ trước, vậy không phải là đã khiến người bên ngoài chế giễu hay sao?”
Mọi người ở hiện trường đều mang vẻ mặt xấu hổ, tuy rằng những người này ôm một bụng đầy ý nghĩ xấu xa, nhưng ở trước mặt ông cụ, mọi người vẫn rất ngoan ngoãn. Ông cụ nhà họ Vạn này đã dẫn dắt nhà họ Vạn đi qua mấy chục năm gian nan vất vả, ở trong nhà họ Vạn, ông cụ là người không ai không nể phục, không ai không kính trọng.
Ông cụ nói thêm mấy câu rồi bảo mọi người tan họp đi. Ở giữa sân trong, cuối cùng chỉ dư lại lác đác mấy người. Lúc này ông cụ mới nhìn về phía Cậu Vạn, trong mắt có chút dịu dàng.
Ông cụ vẫy tay: “Quốc Thắng, lại đây, để ông nhìn cháu xem nào?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!