Vạn Vĩnh Quân sắc mặt lạnh băng, giận dữ quát: “Vạn Thành Phong, ông nghĩ chúng tôi đều là đồ ngốc hết hay sao?”
“Tôi nói lại lần nữa, lấy điện thoại di động ra đây”
“Không thì đừng trách tôi không khách khí với ông đấy!”
Trong lòng của Vạn Thành Phong hoảng sợ đến tột cùng, trong điện thoại di động của ông ta đúng là vẫn còn lưu tin tức về Tiền Trạch Nam. Nếu như bị lấy ra, mọi kế hoạch của ông ta đều sẽ bị bại lộ. Ông ta lo lắng vô cùng, vừa kéo dài thời gian, vừa cảm nhận cổ trùng di chuyển.
Bây giờ, dưới tình huống này, chỉ khi nào cổ không hình phát tác thì ông ta mới có thể lật ngược tình huống được thôi! Nhưng bây giờ, cổ trùng vẫn không có động tĩnh gì khiến cho ông ta gần như sụp đổ. Cô không hình không bộc phát thì ông ta không thể làm gì được!
Vạn Vĩnh Quân thấy ông ta lề mà lề mề, không khỏi tức giận, hét lớn một tiếng: “Nhanh lên!”
Vạn Thành Phong bị dọa đến run rẩy, tay phải run lên, điện thoại cầm trong tay trực tiếp rơi trên mặt đất. Cậu Vạn lập tức nhặt điện thoại di động lên, giao đến tay Vạn Vĩnh Quân. Vạn Vĩnh Quân mở điện thoại ra, nhìn một lát, sắc mặt của ông ta lập tức trở nên khó coi.
“Vạn Thành Phong, ông giỏi thật đấy!”.