Nghe xong lời ấy, đám người có mặt ở đó lập tức ồn ào.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vạn Thành Phong, ngay cả chú Bảy cũng mở to hai mắt nhìn. Ông ta rốt cuộc đã hiểu rõ, Vạn Vĩnh Quân tại sao lại bênh vực cậu Vạn. Nói trắng ra, Vạn Vĩnh Quân đã nảy sinh ra nghi ngờ đối với Vạn Thành Phong!
Vào lúc này, trong lòng ông ta không khỏi mừng thầm.
Hai anh em ruột Vạn Vĩnh Quân và Vạn Thành Phon mâu thuẫn thì không có chuyện gì có thể tốt hơn nữa. Thậm chí ông ta không cần ra tay, hai người này cũng sẽ tự mình đấu đá đến thương vong nặng nề, lúc đó, ông ta có thể đưa con mình lên vị trí gia chủ.
Cho nên, lúc này chú Bảy không tiếp tục nói chuyện mà lui về sau một bước, nhường chỗ lại cho Vạn Thành Phong. Mồ hôi lạnh trên trán Vạn Thành Phong liên tục ứa ra, ông ta ấp úng nói không nên lời.
Cậu Vạn nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Chú hai, thắc mắc này xem ra chứ không thể giải đáp được rồi. Nếu không thì chúng ta trực tiếp đi hỏi Trúc Diệp Kỳ xem sao?”
Nói xong, cậu Vạn đến trước mặt Trúc Diệp Kỳ: “Trúc Diệp Kỳ, sao cô có thể tìm ra chúng tôi?”
Sắc mặt của Trúc Diệp Kỳ lạnh lùng: “Tôi còn cần phải trả lời cô à?”
Hai bên đối mặt chất vấn, cậu Vạn nhếch miệng cười: “Trúc Diệp Kỳ, cho dù cô không nói thì tôi cũng có thể đoán được.”
“Vị trí của chúng tô chắc là do Tiền Trạch Nam hoặc là Cổ Tôn nói cho cô biết đúng không?”