**********
Chương 1266: Anh làm như mình là thần tiên hạ phàm ấy?
Hiện trường rơi vào yên tĩnh như chết chóc.
Qua hồi lầu sau, Hạ Vũ Tuyết và Thái Tử vui sướng nhảy dựng lên. "Lâm Mạc Huy, quá giỏi rồi đó!" "Làm tốt lắm!"
Hai người vui sướng kêu to lên, ngay cả mặt mày của Độc Tri Chu cũng mỉm cười nhè nhẹ.
Vừa rồi thấy Lâm Mạc Huy vẫn luôn không động thái gì, bọn họ còn tưởng Lâm Mạc Huy từ bỏ rồi ấy chứ. Không nghĩ tới rằng Lâm Mạc Huy vừa tay là liền có hiệu quả như vậy đấy.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Không tới mấy phút đã chữa khỏi cho toàn bộ những bệnh nhân kia, căn bản không cần phải để lại cho Tiền Trạch Nam bệnh nhân nào.
Thì ra, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của Lâm Mạc
Huy!
Nhóm người ở bốn phía đều ồn ào lên một hồi, tất cả mọi người đều rung động nhìn qua Lâm Mạc Huy, đa phần trên mặt mọi người đều mang theo vẻ không tin.
Dù sao, cái này thật sự quá ngoài dự liệu của người ta rồi.
Mười người bệnh nhân, hơn nữa đều có triệu chứng rất phức tạp.
Anh chỉ đi lên có mấy phút đồng hồ, lại chữa khỏi hoàn toàn cho bọn họ, y thuật như này phải thần kỳ tới cỡ nào hå? "Tên họ Lâm kia, bây giờ tôi nhìn không nổi nữa rồi." "Cho dù là cậu nói khoác cũng phải có mức độ một chút chứ? Lên khán đài chưa tới mấy phút, ném ra mấy cây kim châm như ném phi tiêu, lại cho họ uống lung tung mấy viên thuốc, sau đó cậu lại nói đã chữa khỏi cho bọn họ sao?" "Cậu thật sự xem chúng tôi là đồ đần à?"
Đại diện bên người Viên Hữu Đức giận dữ nói, những người khác cũng đều rối rít phụ họa theo. Lâm Mạc Huy đứng chắp tay: "Tôi nói rồi, nếu như các người không tin thì có thể tự mình lên kiểm tra Người đại diện trực tiếp vung tay lên: "Con mẹ nó, 11 không cần phải đi kiểm tra!" "Hôm nay tôi sẽ đặt cược ở đây, nếu anh chữa hết cho bọn họ rồi, tôi sẽ chặt đầu mình xuống cho anh làm bóng để đá!"
Lâm Mạc Huy nhìn anh ta thật sâu: "Đừng nói nhiều nữa. Mặc dù tôi cũng muốn đầu của anh, nhưng nó cũng chẳng có táct dụng gì. Đừng vì nhất thời lỡ miệng mà bỏ đầu mình thật, vậy coi như không có lời rồi!"
Cái người đại diện kia trực tiếp gắt lên một tiếng: "Tôi chính là kiêu ngạo như vậy đấy, sao nào?" “Anh cũng đã dám khoác lác như vậy, tôi có cái gì mà không dám nói hả?" "Tôi cũng không tin là anh có thể chữa hết cho những người này!" "Mới có mấy phút thôi, anh tưởng mình là tiên hạ phàm hå?" Mọi người xung quanh đều cười ầm lên, ánh mắt nhìn Lâm Mạc Huy cũng tràn đầy sự trào phúng, bọn họ cũng không tin như vậy. Nhưng vào lúc này, đột nhiên Thái Tử đi lên, đá một cước vào trong ngực tên đại diện kia.
Những đại diện thương nghiệp khác cũng rối rít ồn ào lên, Viên Hữu Đức lập tức lớn tiếng nói: "Thái Tử, ngài có ý gì đây?" "Nói là so tài công bằng, ngài là đang dùng vũ lực uy hiếp người ta sao?" "À, nếu thật sự thua không chịu nổi, vậy việc so tài kia còn có ý nghĩa gì nữa đâu?"
Nhóm người bốn phía đều làm rộn cả lên, nếu như không có tiếng xấu trước đó của Độc Tri Chu và Thái Tử thì chỉ sợ bọn họ đã xông lên đánh nhau rồi.
Thái Tử nổi giận, giẫm lên trên ngực tên đại diện kia, chỉ vào chỗ Viên Hữu Đức giận dữ chửi mắng: "Cút mẹ mày đi, ai muốn dùng vũ lực uy hiếp người hả? Tôi đánh cái tên khốn kiếp này, là vì anh ta đáng bị đánh!"
Viên Hữu Đức cười lạnh: "Cũng bởi vì anh ta không tin y thuật của Lâm Mạc Huy, cho nên anh ta đáng bị đánh sao? Ha ha ha, Thái Tử à, ngài hành xử như vậy không phải quá bá đạo rồi à?"
Thái Tử: "Tôi bá đạo tổ tông nhà ông!" "Trước đó các người cũng không tin, ông đây có nói cái gì à?" "Nhưng vấn đề là bây giờ Lâm Mạc Huy đã chữa trị xong mấy người kia rồi, anh lại không đi kiểm chứng, chỉ ở chỗ này lải nhải mà phát bực, vậy có ý tử gì đây?" “Tôi nói cút mẹ đi, anh muốn nghiệm chứng để chứng minh Lâm Mạc Huy không chữa khỏi cho những người kia, vậy chúng ta sẽ thua tâm phục khẩu phục và cũng sẽ không nói lời nào! Nhưng bây giờ anh không kiểm chứng được mà còn ở đây nói này nói kia mãi không xong, vậy anh nói ông đây có nên đánh anh hay không đây?"
Một câu, trực tiếp khiến cho Viên Hữu Đức ả khẩu không trả lời được.
Ông ta bắt đắc dĩ nhìn về người đại diện kia một cái. Vừa rồi, ông ta cũng hoàn toàn không muốn đi kiểm chứng, đây không phải là tự mình chuốc khổ sao?
Trên đài Tiền Trạch Nam trầm giọng nói: "Thái Tử, nếu anh đã kiên trì như vậy, vậy chúng ta nghiệm chứng thử một chút đi!" "Lần này, tôi sẽ để các người tâm phục khẩu phục!"