Người đàn ông này là Lý Nam Cương
Hoàng Mao nhìn thấy Lý Nam Cương đi ra, trong lòng vui mừng khôn xiết
Anh ta vội vàng đến, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện đã xảy ra trước đó. Làm hệt như Lâm Mạc Huy đang cố tình nhằm vào Lý
Nam Cương vậy.
Lý Nam Cương ở đây hoành hành bá đạo nhiều năm như thế, chưa từng có ai dám chống lại anh ta.
Nhất là lần này tiếp xúc với mười gia tộc đứng đầu tỉnh
Tô Vân, anh ta lại càng thêm kiêu ngạo.
Lúc này có người dám khiêu khích anh ta, làm sao có thể buông tha cho người đó được
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Nghe xong mấy lời của Hoàng Mao, Lý Nam Cương giận đến đỏ cả mặt mày, tức giận rống to: "Mẹ nó, đi" “Ông đây lăn lộn nhiều năm như vậy còn chưa thấy ai dám nói chuyện với ông như thế." “Cho dù là mười gia tộc đứng đầu Tô Văn, gặp ông đầy không phải vẫn khách khí sao?" “Người bên ngoài này, không biết trời cao đất rộng, lại dám xúc phạm đến ông đây như thế" “Nếu hôm nay ông để cho máy còn sống mà bước ra khỏi huyện Phương Xuyên, sau này làm sao ông lăn lộn được nữa?" "Đi, tập hợp toàn bộ người của tao, phong tỏa toàn bộ huyện Phương Xuyên lại cho tao" “Cho dù có đào ba thước đất lên, cũng phải tìm người ngoài này cho tao
Hoàng Mao vui mừng khôn xiết.
Nếu Lý Nam Cương ra tay, thì lần này anh ta nhất định có thể báo thù.
Anh ta lập tức tự mình xuống lầu, dẫn người đi tìm
Lâm Mạc Huy và những người khác. Lý Nam Cương mặc quần áo vào, mấy người đàn em bên cạnh vội vàng lên lầu bắt đầu thu dọn nhà cửa.
Lúc này, thân thể cô gái trên mặt đất giật giật.
Một đứa đàn em lập tức quay đầu lại: "Anh Lý, cô gái này còn sống, làm sao bây giờ?"
Lý Nam Cương liếc cậu ta một cái: "Chết tiệt, mày mới theo ông ngày đầu hả?" "Nếu còn sống thì giết chết rồi lôi ra chôn" "Mày còn muốn tạo cầm tay dạy dỗ mày sao?"
Đàn em sửng sốt, nhanh chóng nói: "Anh Lý, đừng tức giận, tôi sẽ xử lý cô ấy thật tốt."
Nói xong, mặc kệ cô gái van xin, cậu ta cầm chiếc cốc bên cạnh đập thẳng vào đầu cô. Theo sau, một vài người đàn ông nhấc bổng cô gái ra khỏi cầu thang, lau lại sàn nhà rồi thuần thục xử lý thỏa đáng mọi chuyện.
Lúc này Lý Nam Cương đã ngồi uống trà trên lầu hai.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông, bộ dạng đầu trâu mặt ngựa, Vương Hạo, là quân sư quạt mo của Lý Nam Cương.
Những điều tồi tệ mà Lý Nam Cương đã làm trong nhiều năm qua, công lao của Vương Hạo trong đó không thể kể thiếu.
Vương Hạo đang nghịch điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức cúi người nói: "Anh Lý, chị cả đã gửi một tin nhắn."
Chị cả là chị của Lý Nam Cương, là vợ của Mã Phú Quý, đồng thời là chỗ dựa lớn nhất của Lý Nam Cương.
Lý Nam Cương lập tức ngồi thẳng người: "Chị cả nói cái gì?" Vương Hạo đáp: "Chị cả nói, bây giờ bọn họ đã gần đến huyện Phương Xuyên rồi." "Bên cạnh họ có một nhân vật lớn." "Không biết có sẽ đến huyện Phương Xuyên hay không, để anh chuẩn bị một chút." "Còn nếu có đến huyện Phương Xuyên thì anh cũng có thể sắp xếp tiếp đãi một chút." "Không tới thì thôi."
Nghe vậy, Lý Nam Cương lập tức nhíu mày: "Rốt cuộc có đến hay không, không biết chính xác được à?" "Tôi cũng đâu có cả ngày nhàn rỗi, tôi chuẩn bị xong, nếu bọn họ không tới, không phải rất lãng phí thời gian của tôi sao?"
Vương Hạo lộ ra vẻ lúng túng, nhỏ giọng nói: "Anh Lý, tôi thấy tình hình này thì có lẽ nhân vật lớn đi cùng chị cả không đơn giản, ngay cả chị cả cũng không quyết định được." "Hay là, chúng ta chuẩn bị trước một chút, chuẩn bị không có hại mà"
Lý Nam Cương khịt mũi: "Tôi không tin, cái đất tỉnh Hải Dương rách nát này thì có nhân vật lớn gì chứ?" "Lúc tôi đến Tô Vân, mười gia tộc đứng đầu Tô Vân cũng không bỏ ra công sức lớn như vậy." "Mười gia tộc hàng đầu ở Tô Vân mạnh hơn mười gia tộc hàng đầu ở tỉnh Hải Dương, họ cũng không có như vậy."
Vương Hạo biết rằng kể từ khi Lý Nam Cương tiếp xúc với mười gia tộc hàng đầu ở tỉnh Tô Vân, anh ta ngày càng trở nên kiêu ngạo.
Gần đây, thậm chí dường như còn không coi Mã Phú Quý ra gì.