*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy lúng túng, anh chưa bao giờ nghe nói về tiệc rượu Vân Đình này.
Trên thực tế, điều này cũng là bình thường
Đây là điều mà chỉ những người kinh doanh và doanh nhân ở thành phố Hải Tân mới biết.
Từ sớm Lâm Mạc Huy đã nghèo như vậy, làm sao có thể biết được bí mật của xã hội thượng lưu này?
Phương Như Nguyệt cũng thở dài: "Tôi nhớ rằng mười năm trước, ông già muốn tham gia tiệc rượu Vân Đình." %3D
"Đã thử mọi cách để tìm rất nhiều quan hệ, nhưng cuối cùng cũng không vào được"
"Bởi vì những người quản lý của tiệc rượu Vân Đình cảm thấy rằng nhà họ Hứa không đủ tư cách để bước vào xã hội thượng lưu của thành phố Hải Tân!"
"Không ngờ, chúng ta mới lấy được dược phẩm Hưng Thịnh chưa lâu, đã có thể được mời đến tiệc rượu Vân Đình rồi."
"Có thể thấy rằng những người quản lý của tiệc rượu Vân Đình đã chấp thuận dược phẩm Hưng Thịnh của chúng ta!"
Hứa Đình Hùng gật đầu liên tục, có chút mãn nguyện.
Hứa Thanh Mây có chút khó chịu: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?"
"Đây là Tống Lan Ngọc mờ, đặc biệt là mời Lâm Mạc Huy."
"Người ta mời Lâm Mạc Huy chỉ là nể mặt của Lâm Mạc Huy. Làm sao lại trở thành việc kinh doanh của công ty dược phẩm Hưng Thịnh rồi?"
Phương Như Nguyệt liếc cô một cái: "Con đây là nói vậy rồi!"
"Tiệc rượu Vân Đình chỉ mời các doanh nhân và doanh nghiệp."
"Lâm Mạc Huy là doanh nhân hay doanh nghiệp?"
"Nếu cậu ta không phải là chồng con, nếu không phải có công ty dược phẩm Hưng Thịnh nhà chúng ta, liệu cậu ta có đủ tư cách để tham dự tiệc rượu Vân Đình không?"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
"Hơn nữa, mặc dù Tống Lan Ngọc phụ trách tiệc rượu Vân Đình. Nhưng, bên trong vẫn có một đội xét duyệt rất nghiêm ngặt."
"Có chuyện gì, không phải một mình cô ta nói là được đâu."
"Những người đó xét duyệt thất bại, cô ta làm sao mà mời cậu ta đây?" Hứa Đình Hùng liên tục gật đầu:
"Mẹ con nói đúng."
"Ngành công nghiệp dược phẩm Hưng Thịnh của chúng ta là mấu chốt"
"Không có gì ngạc nhiên khi gần đây chúng ta đã ký được một đơn đặt hàng trị giá 105 tỷ, công ty đã trở thành công ty dẫn đầu trong số các công ty dược phẩm ở Hải Tân."
"Chỉ cần những người quản lý kia không ngu, hắn là đã nghiên cứu tới việc mời chúng ta từ lâu."
"Tống Lan Ngọc chỉ đang tận dụng cơ hội, thuận nước đẩy thuần mà thôi."
"Các người thực sự nghĩ rằng đó là công lao của cô ta?"
Hứa Thanh Mây còn muốn giải thích, nhưng đã bị Lâm Mạc Huy ngăn lại.
Tranh luận kiểu này quá vô nghĩa, hai người này cũng không có ý nghĩa gì cả.
Ngay cả khi họ biết đó là đóng góp của Lâm Mạc Huy, bọn họ cũng sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, bởi vì họ không can tâm.
Thấy hai người ngừng nói, Hứa Đình Hùng vẻ mặt tự mãn: "Mà này, tối mai bố và mẹ con, cùng đi với hai người!"
Hứa Thanh Mây sửng sốt: "Tại sao?" "Chị Ngọc chỉ mời con và Lâm Mạc Huy!"
Hứa Đình Hùng nói: "Thanh Mây, con thật quá ngây thơ!"
"Lời mời này là mời hai người các ngươi sao? Là mời toàn bộ nhà họ Hứa chúng ta đấy!"
"Bố và mẹ con dù sao cũng là bậc trên trong nhà. Chuyện to nhỏ trong nhà, hiện tại vẫn là bố làm chủ."
"Nếu bố không đi, rõ ràng là quá không coi trọng bữa tiệc này rồi, hơn nữa sẽ khiến người ta cảm thấy nhà họ Từ của chúng ta không có lễ độ nào!"
"Muốn vào xã hội thượng lưu thì phải tuân thủ quy tắc của giới thượng lưu, không hiểu sao?"
Hứa Thanh Mây còn muốn từ chối, nhưng Lâm Mạc Huy trực tiếp gật đầu: "Bố nói đúng."
"Loại tiệc gặp gỡ này quả thực nên có sự tham gia của các bậc trên trong nhà"
Hứa Đình Hùng không ngờ rằng Lâm Mạc Huy lại nói thay cho mình.
Trong lòng kinh ngạc, lại gật gật đầu: "Lâm Mạc Huy, cậu vẫn coi như là có chút hiểu chuyện."
"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi."
Hứa Thanh Mây vẻ mặt bối rối, đi vào phòng sau khi ăn xong, lập tức hỏi Lâm Mạc Huy: "Tại sao anh đồng ý là bọn họ cũng nên đi?"
"Chị Ngọc không mời thì chúng ta lại tuỳ tiện dẫn người theo. Thật bất lịch sự!"
Lâm Mạc Huy cười khẽ, "Không sao, chỉ là hai người."
"Hơn nữa, em không nhìn ra sao?" “Bố mẹ tôi rất coi trọng tiệc rượu Vân Đình này, và rất quan tâm."
"Bọn họ đã phải chịu quá nhiều uất ức trong nhà họ Hứa như vậy. Lần này, thật là một cơ hội tuyệt vời để bọn họ nở mày nở mặt."
"Em không để hai bọn họ tham gia, hai bọn họ chắc chắn sẽ không chịu!"
Ngày hôm sau, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đi ra ngoài từ sáng sớm, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát.
Hai người đến một trung tâm mua sắm tốt nhất thành phố, cắn răng mua một bộ quần áo đắt tiền.
Thay đổi đủ kiểu tóc, trang điểm, các loại sửa sang nhan sắc, ăn mặc vô cùng lộng lẫy.
Sau đó, cả hai lái chiếc BMW 7-series mà Nam Bá Lộc đưa cho Lâm Mạc Huy, đến thẳng nhà họ Hứa.
Sau sự thất bại trong cuộc tranh giành quyền lực vừa rồi, vị trí của Hứa Khánh Quân trong công ty dược phẩm Hưng Thịnh đã giảm sút nghiêm trọng, và quyền phát biểu của ông ta hoàn toàn mất đi.
Những cổ đông đó hoàn toàn không nghe lời nói của Hứa Khánh Quân nữa, ông ta không có một chút trọng lượng nào, vì vậy ông ta chỉ có thể cả ngày ở nhà.
Khi Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đến cửa, nhìn thấy tình cảnh bi thảm của nhà họ Hứa, hai người họ càng thêm tự hào.
"Yo!" Phương Như Nguyệt hét lên ngay khi vừa bước vào cửa: “Bố, mấy ngày rồi không gặp, sao bố lại gầy thành thế này rồi?
"Yô, vẫn là già rồi, nghe lời con, được ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn là chuyện tốt!"
"Đừng lo lắng, chúng con đã xử lý rất tốt chuyện của công ty."
"Công việc kinh doanh hiện tại của công ty đã tăng gấp mấy chục lần so với trước đây. Bố không phải lo lắng chuyện của công ty nữa!"
Hứa Khánh Quân tức giận đến mức suýt chút nữa làm rơi chén trà trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hai người các ngươi đến đây làm gì?"
"Nghe nói hai người cũng chẳng tốt đẹp hơn."
"Mở công ty dược phẩm, thế nhưng bị con rể chặn cửa?"
"Hừm, tôi nói cho các người biết!" "Dược phẩm phẩm Hưng Thịnh, là sản nghiệp của nhà họ Hứa."
"Giao vào trong tay các người, có thể."
"Tuy nhiên, nếu rơi vào tay người ngoài họ, thì các ngươi chính là tội đồ của nhà họ Hứa.”
"Sau này cho dù chết đi, các người cũng không có tư cách tiến vào phần mộ tổ tiên của nhà họ Hứa!"
Hứa Đình Hùng vẻ mặt lúng túng, công việc của công ty dược liệu có thể coi là một trong sự sỉ nhục của ông ta.
"Bố, chuyện của công ty, bố không