"Lâm Mạc Huy, anh đến làm rể ở nhà chúng tôi, chính mẹ của anh đã đưa anh đến đây. Anh không chỉ phải tuân thủ tam tòng tứ đức, mà còn phải cắt đứt mọi quan hệ với gia đình của anh!"
"Đó là em gái của anh, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải bỏ tiền ra để cứu cô ấy?"
"Hừ, mạng người là quan trọng? Em gái anh cũng tính là mạng người à? Nhà họ Lâm các anh thật là hèn hạ, nếu không, sao anh lại đến tận cửa nhà chúng tôi chứ?"
Lâm Mạc Huy chạy như điên trên đường đến bệnh viện, bên tai không ngừng vang vọng những điều người nhà họ Hứa nói. Anh là chồng của Hứa Thanh Mây nhưng lại luôn bị gia đình cô khinh thường, thường xuyên buông những lời cay đắng với anh.
Lâm Mạc Huy sinh ra trong một gia đình vô cùng khá giả, nhưng khi anh mười hai tuổi, không may cả gia đình gặp tai họa và đã bị giết chỉ sau một đêm.
Bố của anh đã chết trong khi cố gắng bảo vệ cả gia đình, và mẹ anh thì bị thương nặng nhưng vẫn kéo anh và em gái Lâm Quế Anh chạy trốn.
Mẹ anh chỉ kiên trì sống trong năm năm, nhưng cuối cùng đã qua đời vì vết thương của bà quá nặng, chỉ còn lại em gái Lâm Quế Anh cùng anh sống nương tựa lẫn nhau.
Lâm Mạc Huy không thể nhớ chính xác lý do tại sao gia đình anh bị giết hại trước đây.
Trước khi mẹ anh qua đời, bà đã tặng một sợi dây chuyền mặt bằng ngọc thạch mà bà vô cùng trân trọng cho Lâm Mạc Huy. Tuy rằng những gì mẹ anh nói trước khi qua đời đều không rõ ràng, nhưng Lâm Mạc Huy mơ hồ cảm thấy gia đình bị giết hại đều là do sợi dây chuyền ngọc thạch này.
Khi còn rất nhỏ, anh đã nghe bố mình nói rằng bên trong miếng ngọc thạch này ẩn chứa bí mật về sự thịnh vượng của nhà họ Lâm.
Không có mẹ bên cạnh chăm sóc, cậu bé Lâm Mạc Huy mười bảy tuổi phải gánh vác trách nhiệm nuôi nấng em gái mình. Dù rất vất vả nhưng anh vẫn có thể nghiến răng cố gắng chịu đựng.
Ba năm trước, Lâm Quế Anh mắc bệnh ung thư máu, để chữa trị căn bệnh quái ác này cho em gái cần phải có số tiền hơn ba trăm triệu, Lâm Mạc Huy đã đến nhà họ Hứa làm rể.
Trong ba năm qua, Lâm Mạc Huy bị nhà họ Hứa nói những lời xúc phạm và bắt anh làm như trâu bò, nhưng anh vẫn nhẫn nhục chịu đựng.
Giờ đây, bệnh tình của em gái ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cũng đã tìm được tủy thích hợp, nhưng cô ấy cần gần một tỷ để chi trả cho cuộc phẫu thuật.
Vợ anh là Hứa Thanh Mây đang đi công tác nhưng điện thoại di động của cô ấy không liên lạc được. Lâm Mạc Huy không thể tự kiếm được số tiền lớn như vậy, anh đành phải đến nhà họ Hứa để mượn, nhưng lại bị nhà họ Hứa nhẫn tâm đuổi đi rồi buông những lời mạt sát như thế.
Anh chạy trở lại phòng giám đốc bệnh viện, Lâm Mạc Huy nghiến răng, đẩy cửa bước vào.
Ngồi trong văn phòng là một người đàn ông đeo kính với khuôn mặt kiêu ngạo, anh ta là trưởng khoa phẫu thuật - Triệu Gia Kiệt.
Ngày trước Triệu Gia Kiệt là đàn anh của Hứa Thanh Mây và cũng là một trong những người đã theo đuổi Hứa Thanh Mây.
Cuối cùng, Hứa Thanh Mây kết hôn với Lâm Mạc Huy, và Triệu Gia Kiệt đã không ngừng sỉ nhục và lăng mạ Lâm Mạc Huy sau lưng anh nhiều nhất.
Gia đình của Triệu Gia Kiệt làm kinh doanh về y tế, Lâm Mạc Huy được Hứa Thanh Mây sắp xếp đến bệnh viện làm việc và anh cùng em gái đang điều trị đây.
Triệu Gia Kiệt dựa vào mối quan hệ gia đình của mình, sau khi anh ta được thăng chức lên làm trưởng khoa, anh ta đã gây không ít rắc rối cho Lâm Mạc Huy ở khắp nơi.
Sau đó, anh ta cho Lâm Mạc Huy làm công việc quét dọn, chuyển từ một nhân viên hậu cần thành một người quét dọn.
Tuy nhiên, em gái của Lâm Mạc Huy đang phải điều trị bệnh tại khoa của Triệu Gia Kiệt, nên Lâm Mạc Huy chỉ có thể nuốt nước bọt chịu đựng.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Chỉ cần có thể giữ được mạng sống của em gái, anh sẽ làm bất cứ chuyện gì có thể!
"Trưởng khoa Gia Kiệt.."
Lâm Mạc Huy van xin:
"Thanh Mây đang đi công tác, có thể có việc bận, điện thoại của cô ấy không liên được. Hay là, anh... anh nên sắp xếp ca phẫu thuật cho Lâm Quế Anh trước. Còn về chi phí phẫu thuật, tôi chắc chắn sẽ trả đầy đủ!"
"Haha."
Triệu Gia Kiệt cười một cách chế nhạo:
"Lâm Mạc Huy, thời gian ở bệnh viện của anh không ngắn. Anh nên biết nội quy của bệnh viện. Tiền phẫu thuật gần một tỷ này không phải là số tiền nhỏ. Biết đâu anh lại ăn quyt số tiền đó thì tôi phải làm gì đây?"
Trong lòng Lâm Mạc Huy vô cùng giận giữ, thấp giọng nói:
"Trưởng khoa Gia Kiệt, tôi đã ở bệnh viện ba năm rồi. Anh cho rằng tôi là người hay ăn quyt như vậy sao?"
"Khó nói!"
Triệu Gia Kiệt chậm rãi nói:
"Người bình thường, đâu có ai phải đi ở rể? Anh quen ăn đồ chùa như vậy, thì quyt tiền không có gì là khó khăn cả!"
Khuôn mặt Lâm Mạc Huy biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Trưởng khoa Gia Kiệt, tôi làm ở bệnh viện này ba năm, không lấy một đồng tiền lương nào. Tiền thì tôi không đủ gần một tỷ, nhưng cũng không tệ đến nỗi phải quyt. Đợi Hứa Thanh Mây đi công tác trở về, tôi sẽ tìm cô ấy để mượn tiền..."
“Đừng để tôi phải đợi, mượn ngay đi!"
Triệu Gia Kiệt cười nói:
"Ồ, phải rồi, Thanh Mây không trả lời điện thoại của anh đúng không, hay là để tôi gọi cho cô ấy xem sao?"
Triệu Gia Kiệt vừa nói, cầm điện thoại di động và bấm số của Hứa Thanh Mây.
Sau khi đổ chuông ba lần, điện thoại được kết nối, giọng nói lạnh lùng của Hứa Thanh Mây vang lên: "Trưởng khoa Gia Kiệt, có chuyện gì vậy?"
Tim Lâm Mạc Huy đột nhiên đau nhói, trong mấy ngày qua, anh đã gọi hàng trăm cuộc cho Hứa Thanh Mây, nhưng cô đều không nhấc máy.
Triệu Gia Kiệt chỉ cần gọi một lần, điều này thể hiện ý gì?
Tuy rằng, ba năm không có tình nghĩa vợ chồng thực sự, nhưng Lâm Mạc Huy đối với cô cũng không bạc đãi.
Cô khinh thường bản thân anh, nhưng Lâm Mạc Huy cũng nhận ra cô đối với anh như vậy là tốt rồi. “Không có gì, tôi chỉ gọi điện hỏi thăm em thôi."
Triệu Gia Kiệt ra vẻ đắc ý, quơ quơ điện thoại trước mặt Lâm Mạc Huy.
Lồng ngực Lâm Mạc Huy như muốn nổ tung, anh định lên tiếng, nhưng Triệu Gia Kiệt đã ngắt lời anh, nói:
"Thanh Mây, xin lỗi, giờ tôi có chút việc gấp, tôi cúp máy đây!"
Triệu Gia Kiệt cúp máy, không cho Lâm Mạc Huy cơ hội nói chuyện.
"Lâm Mạc Huy, anh nhìn thấy chưa? Không phải Thanh Mây đang bận, mà là người ta không muốn trả lời điện thoại của anh!"
Triệu Gia Kiệt liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy: "Mấy năm nay anh đã quen việc ăn nhờ ở đậu?
Anh nghĩ Hứa Thanh Mây sẽ coi trọng anh sao?"
Lâm Mạc Huy tay nắm chặt thành nắm đấm, sự nguy kịch của em gái và sự lạnh nhạt của vợ khiến anh gần như gục ngã.
Triệu Gia Kiệt đột nhiên nở nụ cười mỉa mai: "Hay là, tôi cho anh ý kiến hay này?"
Lâm Mạc Huy liếc nhìn Triệu Gia Kiệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ý kiến gì?"
“Anh không phải là có hai quả thận ư, bán một quả cũng có thể kiếm được nhiều tiền đấy!"
Triệu Gia Kiệt cười nói:
“Dù sao, cả thế giới đều biết Thanh Mây không ở chung phòng với anh, anh giữ lại thận cũng chả có ích gì, hahaha."
Lâm Mạc Huy đi ra khỏi văn phòng của Triệu Gia Kiệt với khuôn mặt tái mét, anh bước đến phòng bệnh của em gái mình trong sự tuyệt vọng.
Vừa bước vào phòng, anh thấy phòng bệnh đã thay chỗ của em gái thành người bệnh khác.
Sắc mặt của anh thay đổi, anh vội vàng hét lên: "Các người... sao các người lại làm thế? Em gái của tôi đâu?"
Người nhà của bệnh nhân mới liếc nhìn Lâm Mạc Huy: "Anh nói cô bé lúc nãy á hả? Xem ra không trả tiền viện phí nên bị đuổi ra ngoài rồi!"
"Cái gì?"
Lâm Mạc Huy lo lắng hét lên rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa đi đến đầu cầu thang, anh nghe thấy tiếng hét thất thanh từ bên ngoài: "Có người nhảy lầu kìa!"
Lâm Mạc Huy vội vàng chạy tới, chỉ thấy một thân ảnh gầy gò nằm trên vũng máu ở sân bên ngoài, chính là em gái Lâm Quế Anh của anh!
“Lâm Quế Anh...!"
Lâm Mạc Huy gầm lên một tiếng, lao tới ôm Lâm Quế Anh từ trong vũng máu vào lòng ngực.
Hơi thở của Lâm Quế Anh dần yếu ớt, khi nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của Lâm Mạc Huy, cô ấy vừa vặn nở nụ cười: "Anh à, bọn họ đều nói, em là vết dơi của anh. Em... Em đi đây, từ nay về sau... anh phải sống thật tốt..."
"Lâm Quế Anh, em. em nghe lời nhảm nhí này từ ai...!"
Lâm Mạc Huy quay đầu quát lên: "Cứu người! Cứu người!”
Vài bác sĩ và y tá chạy đến, nhưng bị Triệu Gia Kiệt ngăn lại:
"Hai người họ còn nợ bệnh viện gần một tỷ. Nếu các người cứu bọn họ, vậy các người sẽ trả chi phí nhỉ?"
Các bác sĩ và y tá hoảng sợ đến mức không dám đến gần giúp đỡ.
"Anh, đừng lãng phí tiền cho em.”
Lâm Quế Anh ôm chặt cánh tay Lâm Mạc Huy, máu không ngừng tuôn trào ra khỏi miệng, nhưng cô ấy lại cười miễn cưỡng:
“Đời này, anh mãi mãi sẽ là anh của em, em... rất
hạnh phúc. Thật tiếc vì cuộc đời này quá... ngắn ngủi. Nếu có kiếp sau, em... em vẫn xin được làm em gái anh..." Nói xong, tay của Lâm Quế Anh chậm rãi buông xuống. Trái tim Lâm Mạc Huy như bị dao cứa, anh ôm thật chặt cơ thể của Lâm Quế Anh, thế lương gầm lên một tiếng:
"Lâm Quế Anh! Đừng bỏ anh, đừng.."
Xung quanh có rất nhiều người chứng kiến, bỗng có người thốt lên: "Anh ta... sao nước mắt anh ta lại đỏ hoe vậy..."
"Nước mắt máu! Nước mắt máu!"
Trong mắt Lâm Mạc Huy có nước mắt, có chút đỏ, những giọt nước mắt máu đó rơi xuống má, hòa với máu của Lâm Mạc Huy.
Không ai để ý rằng dòng máu hòa cùng nước mắt đang từ từ thẩm qua một sợi mặt dây chuyền bằng ngọc thạch trên ngực Lâm Mạc Huy.
Đột nhiên, trong đầu Lâm Mạc Huy vang lên một tiếng nổ lớn, một giọng nói thê lương như đã trải qua nhiều thời gian truyền đến tai Lâm Mạc Huy:
"Tôi là tộc trưởng khai lập nên gia tộc họ Lâm, thần y Lâm Tùng Kiến. Tôi đã trú ẩn trong mặt dây chuyền ngọc thạch này. Con cháu sau này có thể dùng máu của dòng họ Lâm để mở miếng ngọc thạch này ra, kế thừa sự nghiệp của tôi, cứu giúp chúng sinh!"
Ngay sau đó, một thông tin cực lớn ập tới trong đầu Lâm Mạc Huy, Lâm Mạc Huy chỉ cảm thấy đầu óc như sắp bị vỡ nát.
Qua một lúc lâu, thông tin này mới dừng lại. Lâm Mạc Huy lại mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia sáng chói rọi.
Anh nhìn cô em gái trong lòng ngực và có thể thấy rõ rằng sức sống của cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bị mất đi.
Lâm Mạc Huy không chút do dự vươn tay bấm vào vài huyệt đạo trên người cô ấy, giúp cô ấy giữ lấy lại cơ hội sống, rồi ôm cô ấy rời khỏi bệnh viện.