"Lúc trước cha từng đi lính sao?"
Cơm tối, bốn món ăn một món canh, còn có một bình rượu gạo, không tính phong phú nhưng cũng có đủ hương vị.
Giang Lâm một bên gắp thức ăn cho Từ Hạ, một bên hờ hững hỏi.
"Con doa kia kia giống như đồ vật ở trong quân ngũ."
Nó được bảo quản rất tốt, cái rãnh dao kia khiến cho Giang Lâm nhìn thoáng qua đã biết nó đến từ quân đội.
Chỉ là không biết Giang Minh Viễn cất giữ để làm gì.
"Vậy sao? Lúc trước ông ấy cũng từng đi lính, nhưng không lâu."
Từ Hạ rất hưởng thụ thời gian bữa tối cùng với con trai, nhắc tới Giang Minh Viễn bà lại đau lòng, vết thương cũ của ông ấy cho tới giờ cũng do vậy.
"Nhưng mà không có tiền đồ gì cả."
"Sau cũng không nghe kể gì nhiều, có lẽ ông ý không thích nhắc tới."
"Cũng có lý do gì đó mà ông xuất ngũ sớm."
"Sau đó thì sống qua hai mươi mấy năm."
Từ Hạ gắp một miếng cá, lọc hết xương ra và cho vào bát của Giang Lâm.
Giang Lâm muốn đem thịt cá gắp trở về cho bà nhưng lại bị Từ Hạ trừng mắt nên thôi.
Giang Lâm bất đắc dĩ kẹp lấy thịt cá ăn.
"Giang Nguyệt đâu rồi nhỉ?"
Từ Hạ cười hiền hòa: "Nó có lẽ đi làm tiểu luận gì đó với bạn."
“Nhiều năm rồi, cha mẹ cũng không nhớ chuyện cũ nữa."
"Sự thật là sau mấy chục năm thì ngoại trừ cha con hay đau do vết thương cũ không có một lần khiến cho mẹ thất vọng qua."
Đôi mắt bà lấp lánh một vòng tia sáng.
"Nếu như chọn lại một lần nữa thì mẹ vẫn sẽ chọn cha của con."
Sau đó, vẻ mặt của bà vô cùng hạnh phúc.
Ở chung nhiều năm, Giang Lâm không biết cha mình đi lính và bị thương.
Anh hỏi sâu xem có chút manh mối nào về chuyện cũ không.
“Cha hay bị thương trở sao?”
"Một năm khoảng tám đến mười lần. Không phải hỗ trợ xe hàng bị người ta cướp cũng là lái thuyền gặp hải tặc bắn bị thương."
Từ Hạ gật đầu.
"Nghiêm trọng nhất là một lần trái tim suýt chút nữa bị đâm trúng. Chúng ta sợ con lo lắng cho nên vẫn luôn giấu diếm con."
Giang Lâm nao nao, không nghĩ tới Giang Minh Viễn bị thương nhiều như vậy, nghiêm trọng như vậy.
Cho nên nói ông là một người xui xẻ hay người may mắn đây?
Nhưng vô luận là như thế nào đều tốt, một người gặp nhiều lần cửu tử nhất sinh như vậy tuyệt đối không phải là một tên lính quèn.
Cơm nước xong xuôi, tắm rửa xong, chờ Từ Hạ đi về phòng ngủ, Giang Lâm tựa ở trên ghế sa lon.
Một bên lật xem ảnh chụp của cha nuôi, một bên nhắn tin cho Thái Mẫn.
Anh hy vọng Thái Mẫn tìm giúp thông tin về người cha Giang Minh Viễn của mình.
Sáng ngày thứ hai, Giang Lâm ăn sáng xong thì rời đi tới phòng khám đã mở của mình.
Chỉ là khi anh vừa mới uống hai nước thì một chiếc xe xé gió lao tới, chắn ngang cửa ra vào của phòng khám.
Cửa xe mở ra, Thái Mẫn mặc một bộ đồ.
Người phụ nữ này buộc tóc dài, mặc váy ngắn quá gối, còn mặc thêm một bộ áo cánh dơi thả lỏng, đeo thêm một bộ kính râm, cả người tỏa ra sự già dặn nhưng không kém phần thời thượng.
"Không điều tra được thứ gì có giá trị từ tư liệu của cha anh."
Phòng khám không có bệnh nhân nên Thái Mẫn cũng không ngại.
Cô ngồi tự nhiên trước mặt Giang Lâm, ném một chồng tư liệu xuống, mở miệng nói.
"Tôi vận dụng không thiếu thủ đoạn, những thứ gì tra ra được cùng trên mặt nổi nhìn thấy không có gì khác biệt."
"Hơn năm tuổi bị nhà họ Giang nhặt về nuôi, mười tám tuổi học đại học, ba mươi ba tuổi tiến vào quân ngũ, cũng giống như mẹ của anh nói như vậy, ở trong quân ngũ làm lính sai vặt."
"Sau đó lý do xuất ngũ cũng không rõ ràng, tiếp đó cùng mẹ của anh kết hôn, ở đầu đường nhặt anh về làm con nuôi."
"Bệnh viện cũng có hồ sơ thụ thương của cha anh. Tóm lại đều có dấu vết mà lần theo nhưng không có cách nào để điều tra sâu hơn được nữa."
Thái Mẫn nói liên hồi xong thì thuận tay cầm chén nước của Giang Lâm uống một ngụm, còn không có kiêng kị Giang Lâm vừa mới uống qua.
Giang Lâm liếc mặt nhìn chén trà, nhìn thấy Thái Mẫn cùng chính mình có một nụ hôn gián tiếp, trong lòng không hiểu xuất hiện một cảm giác khác thường.
Sau đó, anh lật xem tư liệu một chút, trên mặt có chút thất vọng.
"Xem ra không có manh mối gì thật…"
"Tuy cha anh không nói, nhưng có thể có ẩn tình."
Thái Mẫn uống hai hớp nước.
"Một là bình thường, giống như biểu hiện ở trên tư liệu, đồ vật phía trên chính là cuộc đời của ông ấy."
"Còn có một loại khả năng đó chính là cha của anh có bí mật gì đó liên quan tới quyền lực chính trị nên những thứ kia đã bị xóa sạch."
"Anh lợi hại như vậy, tôi nghĩ cha chồng tương lai của tôi chắc chắn là một người không bình thường."
Cô cố tình trêu chọc Giang Lâm, nhìn như nói đùa nhưng thực chất là trấn an Giang Lâm.
Gương mặt Giang Lâm đỏ ứng, giả câm giả điếc.
"Hy vọng là như thế."
"Còn có một điều không biết có được coi là manh mối hay không."
Thái Mẫn vắt chéo hai chân, phác họa ra một đường cong mê người.
"Đó chính là một người bạn thời đại học của cha anh là một nhân vật lớn, người đó cũng cùng cha anh tham gia quân đội, đồng thời là đồng đội phục vụ chiến đấu."
"Cuộc sống của người này liên quan đến cha anh tận chín năm."
Nói đến nhân vật lớn này, con mắt của cô hiện sự tôn kính.
Giang Lâm xem thường cười.
"Đây cũng được tính là manh mối? Tôi cùng với đám người kia cũng là bạn học nhưng cậu ta thậm chí không nhận ra tôi."
"Vị nhân vật lớn kia là ai?"
Giang Lâm cuối cùng vẫn hiếu kỳ.
Thái Mẫn bĩu môi.
"Cùng cha của anh quan hệ hay không mà nói, tóm lại là nhân vật lớn có thể đếm được trên đầu ngón tay."
"Tôi trở về điều tra một chút, xem có thể tìm được manh mối nào có giá trị hay không."
Thái Mẫn ngoắc mắt nhìn Giang Lâm cười.
"Chỉ là tôi bỏ công như vậy thì có cái gì thưởng chứ?"
Thái Mẫn không nói gì, chỉ là duỗi ra đầu ngón tay trắng nõn, điểm lên bờ môi đỏ mê người.
Đồng thời mũi chân hơi hơi di chuyển, tại bắp chân của Giang Lâm trượt lên.
Rõ ràng đây chính là trêu chọc.
Giang Lâm giả ngây giả dại.
"Miệng của cô thế nào? Có bệnh?"
"Anh mới có bệnh."
Thái Mẫn đưa tay gõ cái trán của Giang Lâm.
"Nhanh chóng hôn một cái."
Giang Lâm lúng túng cười.
"Tôi là một người đã có gia đình."
Thái Mẫn nở một nụ cười mê hoặc.
"Ý là, chờ anh ly hôn, anh liền có thể đi cùng với tôi?"
Giang Lâm nói.
"Trong lòng tôi, cô như chị gái mà thôi."
Thái Mẫn trợn mắt nhìn Giang Lâm.
"Anh sờ đùi chị ruột của mình?"
Lúc xảy ra tai nạn xe cô, Giang Lâm có sờ đùi một lần, người phụ nữ này đến nay tâm thần vẫn luôn rạo rực.
Giang Lâm kém chút nữa liền ngã xuống.
"Vô vị."
"Anh chờ, tôi sớm muộn gì cũng bắt lại anh."
Thái Mẫn đưa tay đảo qua, nắm lên chén nước uống ực một ngụm cạn sạch, sau đó bỏ cái chén về bàn rồi đi ra phía cửa.
"Tôi đi trước, có tin tức gì thì tôi sẽ nói cho anh biết."
Hoàn toàn không mạnh mẽ và hoạt bát như mọi khi.
Giang Lâm lo lắng người phụ nữ tức giận liền đứng ra tiễn cô lên xe.
"Vụt!"
Thái Mẫn vừa muốn chui vào trong xe, giày cao gót đạp phải một hòn đá cuội khiến cho lòng bàn chân trượt xuống, đầu đụng thẳng hướng cửa sổ xe.
"Cẩn thận!"
Tay mắt Giang Lâm lanh lẹ ôm người phụ nữ vào trong lòng.
Anh nói nhỏ một tiếng.
"Không sao chứ?"
Đôi mắt Thái Mẫn khẽ vẩy một cái.
"Không có việc gì."
Cô đột nhiên phát hiện cảm giác Giang Lâm ôm vô cùng thoải mái, cảm giác rất là an toàn.
Cùng lúc đó, một chiếc xe màu đỏ chạy từ phía sau tới, yên lặng hãm lại tốc độ.
Trên ghế lái, một người phụ nữ ngơ ngác nhìn Giang Lâm.
Tức giận, tự giễu, đau lòng.
Trong lúc Giang Lâm chậm rãi buông Thái Mẫn ra, Thái Mẫn liếc nhìn chiếc xe đột ngột đến này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!