Mặc dù điều hòa không khí ở trong xe không rét nhưng Hứa Vân vẫn cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Cô ngồi trong chiếc xe Audi cũ của Hứa Bách Điền, cả người cứng ngắc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm giác thất bại bao trùm cả người cô.
Cô đang cảm thấy bối rối chưa từng thấy.
Cô nói những lời nhẹ nhàng để Giang Lâm ở lại nhưng cô không thể ngờ Giang Lâm vẫn rời đi.
Giang Lâm, người gọi là đến đuổi là đi đã không còn tồn tại nữa.
Hứa Vân biết cảm xúc của cô có đôi phần hơi cực đoan, còn biết rằng cô là người không đúng.
Kể từ khi kết hôn đến bây giờ, cô không coi Giang Lâm là chồng của mình.
Để cho cô bỏ xuống toàn bộ lòng tự tôn của mình để đi níu giữ thì người vốn quen với sự mạnh mẽ như cô không thể làm được.
Vì vậy cô nghĩ rằng Giang Lâm đang cố tình hành hạ cô.
"Hứa Vân, con chỉ có chút khả năng như vậy thôi sao, con không thể sống được khi rời cậu ta sao?"
Diệp Hạ ngồi bên cạnh thấy con gái của mình bộ dạng hồn bay phách lạc, bà bất mãn mắng một câu.
"Từ lúc nào mà cậu ta trở nên quan trọng đối với con vậy."
Hứa Vân phiền muộn.
"Không phải như vậy đâu mẹ."
"Như vậy là như thế nào, con nhìn cậu ta một chút, có để chúng ta vào mắt hay không?"
Mặc dù Chu Đức đến nói rõ chân tướng sự việc, người xông vào phòng khách sạn hôm đó cứu con gái mình chính là Giang Lâm nhưng điều đó lại làm Diệp Hạ mất hết mặt mũi.
Bà cảm thấy vô cùng xấu hổ từ đó thẹn quá hóa giận, bà càng ngày càng chửi bới Giang Lâm.
"Cậu ta chả phải là cái thá gì cả. Rõ ràng cậu ta đâm người lại cố tình không nói rõ chân tướng sự việc. Đã thế cậu ta còn cố tình sắp xếp để cho Quý Hàn mắc bẫy."
"Nếu không phải có đầy đủ chứng cứ và video thì lần này Quý Hàn có thể ngồi tù 3 năm."
"Thằng khốn Giang Lâm này."
Đối với Diệp Hạ mà nói, đúng sai không quan trọng, quan trọng là Giang Lâm làm cho bà nghẹn ở cổ họng.
Bà hận không thể nhanh chóng đuổi cổ Giang Lâm ra khỏi Hứa gia.
"Bà nói như vậy là không đúng."
Hứa Bách Điền do dự một chút.
"Rõ ràng là Quý Hàn đoạt công lao đã thế còn cố tình bẻ cong sự thật để phô trương trước mặt chúng ta. Tại sao bây giờ lại trở thành Giang Lâm là người làm sai rồi?"
"Hơn nữa chúng ta mắng mỏ Giang Lâm ác như vậy mà cậu ta vẫn không có cãi lại, điều đó cũng nói lên cậu ta là một người rất tốt và tử tế."
Ông rất lý trí.
"Chúng ta thiếu nợ Giang Lâm một lời xin lỗi."
"Xin lỗi? Xin lỗi cái quái gì? Để cho tôi xin lỗi cậu ta, cậu ta có chịu nổi không? Còn không sợ bị sét đánh vỡ đầu đi?"
Diệp Hạ mắng mỏ Hứa Bách Điền.
"Sở dĩ Quý Hàn đoạt công lao, còn không phải vì yêu Hứa Vân quá sâu đậm sao."
"Bây giờ tại cái xã hội này, vì để cho một người con gái thích mình, không tiếc danh dự của mình bị bôi nhọ mà đi đoạt công lao, đơn giản đây mới chính là một người đàn ông tốt."
"Đây chính là chống lại cả thế giới để có thể chiếm được trái tim của người phụ nữ, hiểu không?"
Sau một hồi miêu tả đẹp đẽ, hoa mỹ khiến cho Quý Hàn trở thành một chàng trai si tình, bởi vì yêu mà có thể không tiếc danh dự bản thân.
Hành động không chỉ có không bẩn thỉu mà trở thành một chuẩn mực của sự điên cuồng theo đuổi tình yêu.
Hứa Bách Điền lắc đầu.
"Đúng là không thể nói lý."
"Nghe không hiểu thì ngậm miệng lại, đừng có dạy hư con gái."
Diệp Hạ trực tiếp làm cho Hứa Bách Điền ngậm miệng, sau đó nhìn xem Hứa Vân nói.
"Hứa Vân, theo như mẹ thấy vẫn là nên ly hôn đi. Giang Lâm không thích hợp với con, ngược lại Quý Hàn là một sự lựa chọn không tồi."
"Gả cho Quý Hàn, con không chỉ thiếu đi gánh nặng của Giang Lâm mà còn có thể nhận được sự giúp đỡ của tập đoàn Quý gia, như vậy sẽ có cơ hội để mở rộng công ty chúng ta."
"Công ty Thiên Đường biểu hiện tốt, quyền kinh tế trong tay sẽ lớn, nói không chừng dự án dược kia có thể hoạt động lại một lần nữa. Dù sao thì chúng ta cũng có thể đi tới phương Bắc."
Không có ai phát hiện, khuôn mặt mo của Hứa Bách Điền xuất hiện nhiều hơn một phần lạnh lẽo giống như kim loại, nhưng rất nhanh khuôn mặt của ông đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
"Mẹ đừng nói nữa."
Hứa Vân cảm thấy khó chịu.
"Con sẽ không ly hôn."
"Tại sao lại không ly hôn? Hờn dỗi? Không cam lòng? Không quan trọng." Diệp Hạ bất mãn.
"Chúng ta không cần phải cố gắng chủ động ly hôn, có thể đây chính là một thủ đoạn nhỏ của Giang Lâm."
"Chia tay trong sự vui vẻ, con được sự tự do."
"Đừng quên, nửa năm trước con muốn ly dị mà Giang Lâm giống như một con đỉa bám không muốn nhả, giả ngu giả khờ, lợi dụng sự mềm yếu của con mà ăn chùa được nửa năm."
"Hiện tại cậu ta chủ động nói thì trực tiếp thỏa mãn cậu ta, còn bớt đi một khoản tiền cho cậu ta."
Diệp Hạ phân tích cho Hứa Vân biết được cái lợi và cái hại, hy vọng hai người sớm mỗi người một ngả, sau đó để cho Quý Hàn trở thành con rể của mình.
"Mẹ đừng có nói nữa."
Hứa Vân không cho mẹ mình mặt mũi.
"Chuyện của con không cần mẹ tới quản lý, con sẽ tự xử lý, mẹ đừng có khuyên con nữa, con dọn ra ngoài ở."
Lông mày của Diệp Hạ dựng lên, muốn trách mắng Hứa Vân nhưng khi thấy vẻ mặt mất hồn mất vía của cô, bà cuối cùng chỉ than nhẹ một tiếng.
"Vậy thôi, mẹ không khuyên con nữa, mấy ngày tới em gái của con trở về, để cho con bé trò chuyện với con vậy."
Không ai hiểu con gái bằng mẹ.
Loại biểu hiện này của con gái rõ ràng có tình cảm không nên có đối với Giang Lâm…..
Sau khi ra ngoài bệnh viện, Giang Lâm tựa ở trên xe taxi, nhắm chặt mắt để điều chỉnh lại cảm xúc.
Sau đó mở mắt ra, giống như trở nên minh mẫn rất nhiều.
Anh cố gắng ngăn lại cảm giác xúc động, đau lòng, thậm chí còn muốn đem Hứa Vân ôm vào trong ngực.
Anh đã nhiều lần nhún nhường bởi mối quan hệ này, anh không còn tự tin để che đậy trái tim của một người phụ nữ và anh không còn nghị lực để gánh chịu những mâu thuẫn sẽ ập đến bất cứ lúc nào sau này.
Sau khi quyết định, Giang Lâm không quay lại bệnh viện ngay.
Tâm trạng bây giờ của anh không được tốt, anh muốn quay về thăm gia đình mình.
"Giang Lâm, con đã đến?"
Mở cửa, cả hai người lớn tuổi nhìn thấy sự xuất hiện của Giang Lâm thì vui vẻ không thôi.
Từ Hạ lôi kéo Giang Lâm đi vào trong.
"Tới đúng lúc lắm, mẹ mới làm ít đồ ngon, chờ chút mẹ làm thêm ít món."
Bà cũng nhìn lại phía sau một vài lần.
"Yên tâm đi, mẹ làm nhanh thôi, ăn xong thì có thể trở về, sẽ không chậm trễ thời gian của con."
Nhìn thấy dáng vẻ của mẹ mình gần gũi với mình hơn, trong lòng Giang Lâm tràn đầy ấm áp.
Mọi sự tiêu cực đều biến mất hết, gia đình của anh vẫn là chỗ nương tựa cho anh.
"Không cần vội đâu mẹ."
Anh xắn tay áo lên.
"Mẹ nghỉ ngơi đi để con làm cơm cho."
Giang Lâm nhìn xung quanh.
“Cha đâu rồi ạ?”
“Ông ấy đi mua thêm chút đồ rồi.”
Nhìn Giang Lâm, bà có chút quen thuộc, lại cảm thấy như anh có tâm sự.
“Con có chuyện gì sao?”
Giang Lâm vội vàng xua tay.
"Không có, không có."
"Con trai, con không có lừa gạt mẹ cái gì đấy chứ? Có phải xảy ra chuyện gì đúng không?"
Từ Hạ nhìn thấy Giang Lâm đang cười một cách miễn cưỡng.
Bà không có lên tiếng chỉ nắm tay Giang Lâm cười nhẹ nhàng.
"Chuyện của con, mẹ thực sự không rõ, chỉ là nếu muốn mẹ rất hoan nghênh con về nhà."
"Con cũng đừng lo lắng bệnh của cha, chúng ta thực sự rất tốt."
Bà thở dài một tiếng.
"Nếu đứa con trai lớn của mẹ còn sống, có lẽ mẹ có tận hai đứa con trai."
Giang Lâm nở nụ cười.
"Mẹ đừng có nói như vậy, con không sao. Mẹ ngồi nghỉ đi, con đi nấu cơm."
"Gần đây việc buôn bán có tốt không?"
Anh lấy việc nhà để chuyển hướng sự chú ý của mẹ mình.
"Vẫn được, trừ những chi phí lặt vặt ra cũng tạ ổn."
Từ Hạ lại cười nói tiếp.
"Mẹ với cha con định bán thêm ít món nữa."
Nghe vậy nét mặt Giang Lâm có chút lo lắng.
"Phải nhớ không được để cơ thể quá mệt nhọc."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!