Sau khi thoát khỏi phòng làm việc của viện trưởng, Giang Lâm liếc nhìn khoa nội trú ở phía đối diện.
Anh biết Hứa Vân vẫn chưa xuất viện nên ghé qua xem, dù sao thì hai người vẫn xem như danh nghĩa vợ chồng, anh cũng không thể cứ ngó lơ mặc kệ được.
Khi đến phòng thì cửa không hề khóa, Giang Lâm định mở ra nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo lịch sự đang ngồi cạnh giường của Hứa Vân.
Không cần nhìn cũng biết là Quý Hàn.
Ngồi đối diện với anh ta là Hứa Vân, hai người không nói cười vui vẻ lắm nhưng lại trò chuyện không ngừng về đặc điểm và chi tiết của một vài khách hàng mà họ hợp tác.
Hứa Vân hỏi, Quý Hàn trả lời, cả hai rất ăn ý với nhau làm anh có cảm giác hai người rất xứng đôi.
Ở góc độ của Giang Lâm có thể nhìn thấy nửa gương mặt đang tươi cười của Hứa Vân.
Không còn vẻ lạnh lùng thanh cao thường ngày, nụ cười của cô nhẹ nhàng làm người ta có cảm giác thoải mái và thân thiết.
Giang Lâm buồn chán đến mức không thể giải thích được, anh đang định gõ cửa đi vào thì lại nghe thấy Quý Hàn khuỵu một gối xuống.
"Hứa Vân, anh thật sự nhịn không được nữa, anh rất thích em."
"Em đáp ứng gả cho anh đi! Nếu thật sự không thể thì trước tiên hãy làm bạn gái của anh."
"Anh có thể cho em tất cả, cũng chỉ có anh mới có thể giúp em chuyện này, Giang Lâm không thể chia sẻ nỗi lo lắng ấy với em được."
Quý Hàn chỉ tay lên trời mà thề.
"Nhược Tuyết, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này."
Cơ thể của Hứa Vân hơi co rụt lại.
"Quý Hàn, thật xin lỗi! Anh đừng làm như vậy, hiện tại tôi vẫn là vợ của Giang Lâm, tôi không có cảm giác gì đối với anh cả."
"Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của anh, hơn nữa anh đã cứu tôi, nhưng tôi xin lỗi..."
Cô kiên quyết trả lời.
"Chúng ta thật sự không thể."
"Hứa Vân!"
Quý Hàn không ngờ Hứa Vân vẫn không bị rung động bởi những gì hắn ta nói.
Lòng anh ta đột nhiên trào dâng, hai tay không tự chủ được tựa vào thành giường rồi ngẩng đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Hắn tự nhủ rằng phụ nữ đều là giả vờ mà thôi.
Dù sao hắn biết cô coi trọng sự nổi tiếng và giàu có đến nhường nào, nếu không cô sẽ không bận tâm đến việc giới thiệu khách hàng đến mức phải quấn quýt lấy hắn, sau đó còn cố gắng kéo hắn vào rất nhiều chuyện nữa.
Vinh hoa phú quý, tài sản và quyền lực, chỉ có chính anh ta mới có thể cho cô tất cả những thứ này.
Cô không có bất kỳ lý do gì để đứng về một tên rác rưởi vô dụng như Giang Lâm, vì vậy Hứa Vân đang thẹn thùng mà thôi, cô chỉ giả vờ từ chối.
"Bốp!"
Nhưng trước khi anh ta chạm vào được Hứa Vân thì đã bị cô đá văng ra.
Tay chân Quý Hàn run lên bần bật rồi ngã xuống đất.
"Quý Hàn, đừng như vậy."
Hứa Vân nhảy xuống giường.
"Nếu anh còn làm như vậy thì chúng ta đừng làm bạn bè với nhau nữa."
Nếu là trước kia thì cô sẽ tát anh ta thêm hai cái nữa, nhưng nghĩ đến việc Quý Hàn đã cứu mình nên cô chỉ có thể kiềm chế cơn tức giận này.
Quý Hàn tức giận nắm chặt tay, trong mắt anh ta hiện lên sự khó hiểu, anh ta thật sự muốn xông lên đè người phụ nữ trước mặt xuống.
Nhưng anh ta cũng biết rằng nếu làm như vậy thì sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội có được trái tim của Hứa Vân, anh ta không muốn một cơ thể mà không có linh hồn.
Cho nên Quý Hàn chỉ hít sâu một hơi rồi chậm rãi khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có.
"Hứa Vân, xin lỗi, chỉ vì anh yêu em rất nhiều."
"Vừa rồi anh không nhịn được, xin lỗi em."
Quý Hàn cúi đầu thành khẩn xin lỗi và tỏ vẻ mình đã sai.
"Mày không nhịn được thì tại sao không về nhà hôn mẹ mày đi?"
Giang Lâm thờ ơ mở cửa, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Hàn.
"Đụng vào vợ của người khác là chuyện đúng sao?"
"Giang Lâm!"
Nhìn thấy sự xuất hiện của Giang Lâm thì Hứa Vân cảm thấy kinh ngạc không thôi, cô theo phản xạ mà hô nhỏ một tiếng.
Giang Lâm liếc nhìn cô, sau đó nhìn Quý Hàn.
"Hôm nay là lần cuối cùng tao cảnh cáo mày, nếu để tôi thấy anh quấy rối Hứa Vân. Vậy thì đừng trách sao tôi ác!"
"Mày nghĩ mày là ai?"
Quý Hàn không thèm tức giận mà khịt mũi khiêu khích.
"Giúp tao chăm sóc Hứa Vân cho tốt. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì mày cứ chờ xem."
Giang Lâm đá văng Quý Hàn xuống đất.
"Không đến lượt anh quan tâm!"
Quý Hàn vừa sảng khoái vừa đau đớn, anh ta hung hăng hét lên.
"Hứa Vân chỉ có thể là của tao!"
"Mày dám đụng đến tao xem, tao sẽ để cho mày ngồi tù bóc lịch dài hạn."
Quý Hàn muốn bùng nổ, lời cầu hôn lúc trước thất bại, hôm nay Hứa Vân lại từ chối khiến anh ta cực kỳ tức giận.
Hứa Vân rõ ràng thuộc về anh ta, nhưng vì cái tên Giang Lâm này chen ngang nên người phụ nữ mà anh ta mơ ước lại xa lánh anh ta.
"Bụp!"
Giang Lâm không thèm nói nhiều, anh tiếp tục đá Quý Hàn một cái.
Hứa Vân nhìn thấy lập tức run rẩy, cô vội vàng đứng chắn trước người Quý Hàn.
"Giang Lâm, anh sẽ đi tù vì tội đánh người đấy!"
Suýt chút nữa thì cô đã giơ tay tát Giang Lâm rồi, nhưng may mắn là cô đã kịp thời kiềm chế bản thân.
Giang Lâm lạnh lùng hỏi.
"Vì sao em lại che chở cái tên cặn bã này?"
"Quý Hàn không đúng nhưng anh cũng không được đánh người, nếu không sẽ phải ngồi tù!"
Hứa Vân vẫn khuyên bảo, nước mắt cô cũng sắp trào ra vì lo lắng.
"Giang Lâm, anh bình tĩnh lại chút đi, có được không?"
"Hơn nữa, Quý Hàn đã cứu tôi, nếu không có anh ấy thì bây giờ tôi chỉ là một xác chết."
Cô không muốn nhắc đến chuyện tối hôm đó, sợ làm tổn thương cả cô lẫn Giang Lâm.
Giang Lâm nhìn chằm chằm Quý Hàn rồi cười khẩy.
"Có vẻ như tôi phải cảm ơn anh ta thì phải..."
"Rầm!"
Lúc này, cánh cửa lại bị đẩy ra, Hứa Bắc Điền, Diệp Hạ và Quý Ngọc xuất hiện.
Quý Ngọc đứng ở phía sau, khi cô ta nhìn thấy Giang Lâm thì khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên có chút mất tự nhiên.
Thế nhưng, lúc cô ta nhìn thấy Quý Hàn ngã xuống đất thì vội vàng hét lên rồi vọt vào phòng, sau đó cô ta vừa đỡ Quý Hàn vừa mắng Giang Lâm.
"Giang Lâm, sao anh lại đánh anh trai tôi? Anh không biết gì ngoài đánh nhau à?"
Cô ta rất tức giận.
"Anh có năng lực như vậy thì đi mà đánh đám người của Mạnh Lãng."
"Giang Lâm, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Diệp Hạ cũng cực kỳ tức giận.
"Tôi mặc kệ cậu vô dụng đến mức nào, nhưng tại sao lại đối xử với Hàn Quý như vậy? Cậu ta là người đã cứu Hứa Vân!"
Hứa Bắc Điền không nói gì, ông chỉ nhìn chằm chằm vào Giang Lâm.
Hứa Vân vội vàng ngăn lại.
"Mẹ, mẹ đừng nhắc đến chuyện cũ nữa..."
"Nói đi, nhất định phải nói."
Ánh mắt của Giang Lâm đột nhiên sáng lên.
"Để Quý Hàn đứng ra thề với trời đất rằng anh ta đã cứu Hứa Vân đi."
"Không phải cậu ta thì là cậu sao?"
Diệp Hạ tức giận.
"Cậu muốn bị làm cho mất mặt thì mới chịu bỏ qua hả?"
Giang Lâm đơn giản gọn gàng: "Đúng vậy."
Hứa Bắc Điền ho khan một tiếng.
"Giang Lâm, dù cậu có hồ đồ đến mức nào thì cũng nên chừa đường lui cho mình."
Giang Lâm không khách sáo.
"Không cần."
"Giang Lâm, chuyện đã qua, tôi sẽ không trách anh."
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Vân trở nên khó coi.
"Sau này đừng nhắc tới chuyện ở khách sạn Vĩnh Thy nữa."
"Được rồi, nể mặt Hứa Vân, tôi không nói nữa."
Quý Ngọc khịt mũi.
"Nếu không tôi sẽ vạch trần bộ mặt đạo đức giả của anh ở trước mặt mọi người."
Quý Hàn tuy không nói nhưng vẻ mặt của anh ta cũng cực kỳ vênh váo.
"Giang Lâm, vì Hứa Vân nên tôi không trách cậu! Nhưng cậu cũng đừng không biết xấu hổ rồi đi ghen tuông bậy bạ!"
Diệp Hạ bức ép anh.
"Bây giờ cậu xin lỗi Quý Hàn thì chuyện này coi như giải quyết xong, hai vợ chồng tôi sẽ không nhắc đến nữa."
Hứa Bắc Điền đồng ý với vợ mình.
"Giang Lâm, để lại mặt mũi cho mình đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!