Trong lúc Nam Diệu Tổ biết điều chạy trốn, Giang Lâm và Thẩm Ngân đi vào trong phòng bệnh của Dương Liệt.
Dương Khiêm bố trí mấy người bảo vệ chú ý khi Giang Lâm đi đến, sau đó tất cả nghiêm chỉnh đứng dậy nghênh đón.
"Kính chào thần y Giang Lâm."
Bọn họ biết rõ Giang Lâm là người cứu Dương Liệt, hơn nữa còn biết quan hệ của Giang Lâm và Kiếm Hùng.
Giang Lâm nhìn bọn họ cười gật đầu, sau đó nhìn qua thiết bị y tế thấy không có vấn đề gì thì đi khỏi phòng bệnh.
"Giang Lâm, thật lòng xin lỗi."
Ở ngoài hành lang phòng bệnh, Thẩm Ngân làm vẻ mặt hối lỗi nói với Giang Lâm.
"Đã để anh bị vạ lây rồi, Bạch phu nhân quan tâm quá nên loạn, tính khí không được tốt lắm."
Cô muốn đứng ra giúp sức nhưng lại làm liên lụy đến Giang Lâm, làm anh cũng bị Bạch phu nhân chửi, trong lòng cô cảm thấy áy náy.
Tuy rằng cpp ăn mặc đơn giản, nhưng có dáng người đẹp, quần áo đẹp bao quanh đường cong lả lướt, càng lúc càng tiến sát lại ngời Giang Lâm, trong thoáng chốc gió thơm làm say lòng người.
Giang Lâm hít sâu một hơi rồi nói.
"Không sao đâu, bà ấy sẽ hiểu nhanh thôi."
"Nam Diệu Tổ có vấn đề thật sao?"
Thẩm Ngân tò mò hỏi.
"Châm pháp kia của ông ta thực sự là đoạt mệnh thập bát châm gì đó hay sao?"
Giang Lâm gật đầu nói.
"Đúng vậy, nó sẽ làm một chút sức sống cuối cùng biến mất."
Thẩm Ngân lo lắng nói.
"Vậy không phải Bạch Dung sẽ gặp nguy hiểm sao? Sao anh lại không cố gắng hết sức ngăn cản Nam Diệu Tổ?"
"Bạch phu nhân xem tôi giống như một tên lừa đảo, tôi làm sao có thể ngăn cản được?"
Giang Lâm cười buồn bã nói.
"Nhưng mà cô cũng đừng lo lắng, lúc tôi đi qua thì Nam Diệu Tổ không dám châm thêm một châm nào nữa, Bạch Chính Hào nhất định để mắt đến ông ta."
Thẩm Ngân vẫn lo lắng.
"Nhưng lỡ như ông Bạch sẽ tin thì sao?"
Giang Lâm thong dong cười nói.
"Sẽ không đâu, nếu không thì ông ta cũng sẽ không phải là Bạch Chính Hào."
"Ting."
Ngay lúc này cửa thang máy mở ra, Bạch phu nhân xinh đẹp quý phái mang theo bốn người vệ sĩ phía sau, vẻ mặt rất vội vàng sốt ruột.
Bà ta và Thẩm Ngân gật đầu chào nhau rồi đến trước mặt của Giang Lâm.
"Bác sĩ, mời anh đến khám bệnh cho con gái của tôi một lát."
Nam Diệu Tổ bị bại lộ, vô tình đã chứng minh cho tài năng của Giang Lâm hơn người.
Hơn nữa theo như thông tin mà cảnh sát giao thông đưa đến thì thực sự Giang Lâm là người đã cứu con gái bà ta.
Thẩm Ngân cảm thấy nôn nao, không nghĩ rằng Bạch phu nhân sẽ đi xuống tìm Giang Lâm.
Nhưng mà Bạch phu nhân lại mang theo vẻ mặt lạnh như băng, thêm nữa là dáng vẻ người bề trên vênh mặt hất hàm sai khiến.
Giống như không phải đến xin Giang Lâm giúp đỡ mà là đến để bạn cho Giang Lâm thêm một cơ hội vậy.
Giang Lâm nhìn qua Bạch phu nhân rồi nói một câu.
"Không rảnh."
Bạch phu nhân cười lạnh quát lên.
"Tai của cậu bị điếc hay sao? Bệnh tình của con gái tôi có biến, hy vọng cậu có thể đi lên nhìn qua một lần."
Bà ta thực sự lại gần gây áp lực cho Giang Lâm.
"Đừng có lề mề nữa, câu nhanh lên cho tôi, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì thì cậu có chịu nổi trách nhiệm không?"
"Bệnh của con gái cưng của bà tôi không khám được."
Giang Lâm rất ghét thái độ của Bạch phu nhân.
"Mấy người hãy tìm người khác tài giỏi hơn đi."
Thẩm Ngân cũng không nói gì, cô cũng không thích thái độ của Bạch phu nhân.
"Sao người này lại như vậy chứ?"
Sắc mặt của Bạch phu nhân đen lại.
"Cho cậu cơ hội mà cậu không chịu nhận sao?"
"Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất nên theo tôi nếu không..."
"Bạch gia có thể cho người ta giàu sang thì cũng có thể làm cho người ta chết chắc."
Nói lời đe dọa.
Giang Lâm không chút khách khí nói.
"Cút."
"Tên nhóc thối tha, không phải cậu muốn tiền sao?"
Bạch phu nhân nổi giận lấy ra một tập chi phiếu ném qua.
"Cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cho cậu bấy nhiêu tiền, mười tỷ hay một trăm tỷ tôi đều cho cậu, đừng cố làm ra vẻ nữa."
Trong mắt bà ta thì Giang Lâm không là gì cả, cố gắng tỏ ra vẻ thanh cao chẳng qua cũng chỉ vì muốn thêm chút tiền mà thôi.
Nếu ném tiền qua thì cũng giống như một con chó khom lưng cúi đầu trước mặt bà ta mà thôi.
Giang Lâm lần thứ hai quát lên.
"Cút."
"Cậu có tin chỉ cần tôi nói một câu thì cậu ở cái đất Hoa Dương này này không thể làm ăn được gì hay không?"
Bạch phu nhân trước sau như một, cả vú lấp miệng em nói.
"Thậm chí đến cả bạn bè của cậu cũng không sống nổi hay không?"
Giang Lâm quay người lại nói với bà ta.
"Không tin."
"Cho cậu thể diện mà không biết xấu hổ."
Bạch phu nhân ra lệnh một tiếng.
"Người đâu, trói cậu ta lại đưa đi."
Một tên vệ sĩ Bạch gia lạnh lùng đi lên đưa tay muốn nắm lấy cổ áo Giang Lâm.
"Bụp."
Anh ta còn không chạm được vào người của Giang Lâm thì Giang Lâm đã xoay người tung ra một cú đá.
Người vệ sĩ Bạch gia va vào tường phát ra âm thạch "phịch" nặng nề rồi rơi xuống, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.
Gạch men sứ lát tường bị va chạm mạnh vỡ ra mấy mảnh như mạng nhện.
Toàn trường bỗng chốc im lặng như tờ.
Ba người vệ sĩ khác hai mắt trợn to lên đầy vẻ kinh ngạc.
Bạch phu nhân cũng đứng hình mất mấy giây.
Rất mạnh mẽ, rất hung tàn.
Bà ta không thể nào nghĩ rằng Giang Lâm lại mạnh mẽ như vậy.
Nhưng mà bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười lạnh không thôi.
"Tên nhóc kia, không nghĩ rằng cậu còn có chút võ công, tiếc rằng một người không thể chống lại hai ba người được."
"Tất cả cùng nhau xông lên, bắt cậu ta lại cho tôi.''
Bạch phu nhân cũng không tin Giang Lâm có thể chống cự được nhiều người cùng lúc như vậy.
Ba người vệ sĩ của Bạch gia lạnh lùng lấy gậy sắt ra lao đến Giang Lâm.
Nhưng vẫn chưa thể chạm được vào Giang Lâm thì phòng bệnh của Dương Liệt đã lao ra ba người mặc quần áo bình thường, mỗi người một khẩu súng dí vào đầu của ba người vệ sĩ của Bạch gia.
"Không được phép nhúc nhích."
Sau đó ba người đặc vụ nắm lấy đỉnh đầu rồi đánh mạnh vào bụng của ba người vệ sĩ Bạch gia.
Làm cho bọn họ ôm bụng nằm quằn quại, đau đớn không thôi.
Ba người vệ sĩ Bạch gia ngồi xổm xuống.
Ba khẩu súng vẫn dí sát vào đầu của bọn họ.
Nhìn thấy súng, gương mặt của Bạch phu nhân biến sắc nói: "Các ông là ai?"
"Tôi là Chu Đức, đặc vụ của sở cảnh sát Hoa Dương."
Một người đặc vụ nói.
"Dương thứ trưởng có lệnh, bất cứ ai dám đụng đến bác sĩ Giang thì bắt hết toàn bộ."
Dương Thứ Trưởng?
Dương Khiêm?
Bạch phu nhân mặt mày méo xẹo cười nói.
"Bác sĩ Giang là người của nhà họ Dương sao?"
Chu Đức lạnh lùng nói.
"Bác sĩ Giang là khách quý nhất của nhà họ Dương."
"Bạch phu nhân, tôi biết bà, cũng biết được bà có thể làm được những gì. Nhưng tôi khuyên bà vẫn nên tôn trọng bác sĩ Giang một chút."
"Nếu không đừng trách chúng thôi không chừa mặt mũi cho ông Bạch."
Anh ta nói một cách thô bạo nhưng rất quyết đoán.
Giang Lâm không nói một tiếng nào thì Thẩm Ngân đã giải thích với Bạch phu nhân một câu.
"Tối qua Giang Lâm đã cứu mạng của Dương thứ Trưởng."
Không phải chỉ là một tên thầy thuốc nho nhỏ sao?
Sao bỗng dưng lại trở thành cao thủ võ lâm rồi?
Còn trở thành vị khách quý nhất của nhà họ Dương?
Việc này làm cho đám người Bạch gia đang hùng hùng hổ hổ kia không chịu được.
Nhưng mà bà ta nhận ra Chu Đức thực sự là người giúp việc đắc lực của Dương Thứ Trưởng, có một phần nào đó biểu thị cho ý định của Dương Khiêm.
Không đánh được thì Bạch phu nhân chỉ có thể dùng tiền bạc để dụ dỗ.
"Cậu nói một cái giá đi, bao nhiêu tiền cậu mới có thể khám bệnh cho con gái tôi?"
"Bà cho rằng thế giới này có tiền là có thể giải quyết được tất cả mọi việc hay sao?"
Giang Lâm chắp hai tay sau lưng nhìn Bạch phu nhân nói.
"Được rồi, bà đã bảo đưa ra cái giá, vậy thì để tôi tát bà một cái."
"Khốn kiếp, cậu dám nói như vậy với tôi sao?"
Bạch phu nhân nhịn không được lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt giận dữ nhưng trong lòng lại hoảng sợ.
Đã bao lâu rồi bà ta chưa bị người ta ức hiếp rồi?
Người bên cạnh bà ta đều là bạn bè tốt, ai nấy cũng phải nịnh nọt bà ta.
Nhưng bây giờ Giang Lâm lại khiến cho bà ta cảm nhận được áp lực và nhục nhã.
"Đừng có nói năng nhăng nhít ở đó.."
Giang Lâm không chút khách khí nói móc bà ta một câu.
"Bà để tôi tát bà một cái, tôi sẽ ra tay cứu con gái cưng của bà."
Bạch phu nhân tức giận."
“Cậu..."
"Để tôi."
Ngay lúc này thang máy "Ting" một tiếng rồi mở ra, Bạch Chính Hào mang theo vài người đi tới.
Bạch Chính Hào liếc mắt một cái không biết tại sao lại thế này, vừa nghe được điều kiện của Giang Lâm thì không khác khí đưa tay ra tát vào mặt Bạch phu nhân một cái.
"Bốp"
Âm thanh giòn tan vang lên, má của Bạch phu nhân sưng đỏ lên, khóe miệng còn chảy một ít máu, có thể thấy được Bạch Chính Hào đánh không hề nhẹ.
"Bảo bà mời bác sĩ Giang, bà lại gây ra chuyện gì thế này?"
"Ngay lập tức xin lỗi bác sĩ Giang."
Bạch Chính Hào không giận mà lại uy nghiêm.
Bạch phu nhân ôm mặt tỏ vẻ oan ức, bà ta cũng biết nếu chống lại Bạch Chính Hào thì chỉ có một kết cục bi thảm nên lập tức cố gắng giải thích.
"Thật lòng xin lỗi bác sĩ Giang, là tôi không đúng."
Bà ta biết khi nào ông ta tức giận thì tuyệt đối không thể làm trái được.
Không đợi Giang Lâm nói gì, Bạch Chính Hào đã nói.
"Không có một chút thành ý gì cả."
Bạch phu nhân vội vàng quỳ xuống đất nói.
"Bác sĩ Giang, thực lòng xin lỗi."
"Bốp bốp."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!