Trong lòng hai mẹ con Lý Di Giai đang âm thầm khẳng định trưởng khoa Trần sẽ răn dạy Giang Lâm một trận, nhưng quay lại thì thấy vẻ mặt trưởng khoa Trần nổi dận với chính hai người họ.
“Hai người các vị là gì chứ? Các người xứng nói chuyện với Giang Lâm sao?”
Trưởng khoa Trần lạnh giọng nói với mẹ con Lý Di Giai.
Sau đó trưởng khoa Trần lập tức nịnh nọt với Giang Lâm mà nói.
“Người anh em Giang Lâm à, tôi không hề quen họ, nói năng lỗ mãng với cậu là không nên rồi, tôi với họ rõ ràng không có quan hệ gì.”
Thấy trưởng khoa Trần cao cao tại thượng lại đối với Giang Lâm vô cùng khách khí, hai mẹ con Lý Di Giai cả kinh mà trợn mắt nhìn.
Đây là chuyện gì?
Giang Lâm chẳng phải chỉ là một hộ lý nam sao?
Nghe nói trong bệnh viện thường xuyên bị người ức hiếp. Vậy mà đường đường là một trưởng khoa Trần lại khách khí như thế.
“Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Giang Lâm nhàn nhạt nói.
Trưởng khoa Trần vội vàng đáp.
“Người anh em Giang Lầm à, cậu hôm nay vô cùng lợi hại, đại y sư Thiết Hòa còn chưa có cách thực hiện phẫu thuật mà cậu lại làm được, cứu được thiên kim của Chủ tịch Phương, viện trưởng Thẩm rất vui vì chuyện này.”
“Cho nên… muốn mời cậu tới làm bác sĩ quản sự của bệnh viện, muốn cậu sáng mai có thể tới văn phòng nói chuyện một chút. Tôi lúc trước với cậu vô cùng thất lễ, mong cậu bỏ qua, viện trưởng Thẩm còn tạm dừng công tác của tôi.”
“Viện trưởng nói tôi có thể đi làm lại hay không do cậu nói một câu… cậu xem… mai tôi có thể…”
Lý Di Giai cùng Chu Hào chấn động sững sờ tại chỗ khi nghe trưởng khoa Trần nói vậy.
Đại y sư Thiết Hòa không thể làm phẫu thuật?
Cứu thiên kim Chủ tịch Phương?
Viện trưởng Thẩm vì Giang Lâm mà phạt trưởng khoa Trần, còn tự mình tới đề bạt Giang Lâm làm bác sĩ chủ quản?
Chu Hào trong đầu vô cùng mông lung, tên ngu ngốc này không phải là tự sát sao?
Sao bỗng nhiên lại có mấy chuyện khó tinh này chứ?
Lý Di Giai kinh hãi không thôi, nói vậy là Giang Lâm có thể thực sự nhìn ra bệnh tình của con trai, vậy thì cũng có khả năng chữa trị.
Giang Lâm cũng lười dây dưa cùng trưởng khoa Trần, nếu anh không đồng ý chắc ông ta sẽ mặt dày ở lỳ đây mất.
Nghĩ vậy Giang Lâm nhỏ giọn nói.
“Có thể, ông đi đi.”
“Vậy tốt rồi, cảm ơn người anh em Giang Lâm.”
Trên mặt Giang Lâm vui vẻ lập tức nói.
Lúc này, trưởng khoa Trần hơi yên tâm, may mà công việc không sao, nếu không thật sự xong đời.
Lúc trưởng khoa Trần rời đi còn hung dữ trừng mắt với mẹ con Lý Di Giai, hai tên tâm thần này thiếu chút liên lụy bản thân mình.
Thấy trưởng khoa Trần rời đi, Giang Lâm chuẩn bị đóng cửa, bất ngờ Lý Di Giai chặn cửa, vội nói.
“Đừng… đừng đóng cửa.”
Giang Lâm không biểu cảm hỏi.
“Có gì sao?”
“Giang Lâm à, chuyện kia, là tôi không đúng, quả thực con trai tôi có bệnh.”
Lý Di Giai lộ ra vẻ xấu hổ nói.
“Ồ vậy sao? Vậy quan hệ gì với tôi chứ?”
Giang Lâm lại muốn đóng cửa.
Lý Di Giai lúc này không màng tới cái gì mà hình tượng, trực tiếp đưa chân chắn cửa, vì con trai bà ta tìm nhiều bác sĩ, nhưng dù là ai cũng không có biện pháp.
Hiện tại có cơ hội, bà ta không thể bỏ qua.
“Giang Lâm, tôi thực sự xin lỗi, do chúng tôi không tốt, chúng tôi không nên nói khó nghe như thế.”
“Hiện tại chỉ có cậu mới có thể cứu tôi, cầu cậu cứu con trai tôi.”
Lý Di Giai cầu xin tới muốn khóc.
Giang Lâm nhìn thoáng qua Chu Hào đang im lặng, trầm giọng nói.
“Tôi làm gì có tư cách chữa cho con trai bà, nói bừa cho vui thôi.”
Lý Di Giai lập tức quát Chu Hào.
“Đồ ngốc, con xem trước đó đắt tội Giang Lâm ra sao? Giờ xin lỗi đi.”
Chu Hào cũng ý thức được Giang Lâm thực sự có bản lĩnh, có thể làm trưởng khoa Trần sợ hãi như thế, nói không chừng có thể trị bệnh cho mình.
Vậy mà trước giờ bản thân luôn quấy phá, trêu chọc Giang Lâm.
“Anh Giang Lâm, vừa rồi tôi sai rồi. Tôi ngu ngốc, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân là tôi.”
Vẻ mặt Chu Hào vô cùng hối hận.
Giang Lâm coi thường nhất loại gió chiều nào theo chiều đó, làm bộ như muốn đóng cửa.
Chu Hào thấy vậy sợ tới múc quỳ gối trước Giang Lâm, xin tha.
“Giang Lâm đại ca, trước kia là tôi không tốt, tôi biết ai, miệng của tôi là thứ bỏ đi không ra gì, tôi thực sự bị bệnh tra tấn chịu không nổi, tôi muốn làm đàn ông, cầu cậu cứu tôi.”
Bỗng Chu Hòa nhớ trong tay có đồ vội vàng nói.
“Giang Lâm đại ca, đây là biết cậu xuất viện nên mua tặng cậu, mong cậu cứu tôi đi.”
Trước đó đưa tranh là cho Hứa Bắc Điền, quay đầu lại trở mặt nói vì Giang Lâm xuất viện, quá dối trá.
Bởi vậy Giang Lâm cũng không muốn nhận đồ này.
“Giang Lâm à, nếu con có thể chữa thì xem chút đi. Dù là thế nào hai nhà cũng có quan hệ tốt.”
Hứa Bắc Điền thấy Giang Lâm trừng trị hai mẹ con nhà Lý Di Giai cũng đủ rồi, lúc này mới giảng hòa.
Giang Lâm thấy cha vợ lên tiếng, nhìn qua cha vợ, cũng chỉ nói lên một phương thuốc.
Lý Di Giai nhanh chóng ghi lại.
Giờ đây, Chu Hào mới thấy được hy vọng của mình, cảm kích tới mức hốc mắt ửng đỏ.
“Cảm ơn Giang Lâm đại ca.”
“Bác trai, bức tranh này tặng bác.”
Chu Hào biết Giang Lâm sẽ không nhận nên vội đưa cho Hứa Bắc Điền.
Mà Hứa Bắc Điền liên tục từ chối, chỉ là Chu Hào vội nói.
“Bác trai, xem như đây là phí chữa bệnh cũng được ạ.”
Hứa Bắc Điền nghe vậy cũng miễn cưỡng nhận, tiễn hai mẹ con Lý Di Giai ra về.
Vào tới phòng, Hứa Bắc Điền ý cười đầy mặt chỉ vào Giang Lâm rồi nói.
“Con đó!”
Giang Lâm biết hành vị bản thân quá khác thường, vì thế gãi đầu nói.