Sáng hôm sau.
Giang Lâm tắm rửa một cái, thay quần áo mới, sau đó xách theo bữa ăn sáng đi vào bệnh viện.
Đi tới phòng bệnh của Hứa Vân, Giang Lâm hơi sững sờ, phát hiện Quý Hàn và một người nữa ở bên trong.
Cùng lúc đó, trên hành lang cũng vội vã đi tới mẹ vợ Diệp Hạ và cha vợ Hứa Bắc Điền.
"Giang Lâm, có chuyện gì sao?"
“Tại sao Hứa Vân lại vào bệnh viện? Còn đang súc ruột hả?"
Diệp Hạ lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, vừa chạy nhanh xông vào phòng bệnh, vừa nghiêm khắc hỏi Giang Lâm.
"Giang Lâm, cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”
“Nói gì đó đi!"
Hứa Bắc Điền cũng tức giận Giang Lâm.
"Có chuyện gì?"
Diệp Hạ chạy đến bên cạnh giường bệnh, không ngừng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Vân, như thể lo lắng cho cô gặp chuyện không may.
Giang Lâm liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt Hứa Vân có chút trắng bệch.
Nhưng hơi thở và nhịp tim đều ổn định, nguyên nhân khiến cô không tỉnh lại là do kiệt sức.
Giang Lâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhẹ giọng giải thích.
"Tối hôm qua cô ấy gặp một vị khách uống hơi nhiều một chút."
"Câm miệng!"
Quý Hàn thô bạo cắt đứt lời của Giang Lâm.
"Lúc này, anh còn nói láo sao? Anh thật đúng làlừa gạt đầy đủ hết."
"Miệng anh đầy lời nói dối như vậy, anh có xứng với... Hứa Vân không?"
Anh nghiêm khắc mắng Giang Lâm.
"Anh có xứng với sự tin tưởng của cô chú không?"
Sắc mặt Diệp Hạ trầm xuống.
"Quý Hàn, cháu nói, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?"
Quý Hàn lắc đầu một cái.
"Nói ra lại nói là cháu ly gián tình cảm mọi người."
Hứa Bắc Điền quát một tiếng.
"Nói đi!"
Giang Lâm khẽ cau mày, không biết Quý Hàn muốn chơi cái nào?
"Cô chú, là như thế này."
"Hôm trước cháu gặp anh ta đi cùng Phương tiểu thư, còn có đến quán rượu Thái Mẫn. Bọn họ còn làm ra đủ trò."
Quý Hàn kể ra với Diệp Hạ về việc bọn họ vừa thêm bớt vừa có thất, Diệp Hạ kêu lên: “Sao có thể?”
Hứa Bắc Điền nghi hoặc hỏi Giang Lâm.
"Giang Lâm, có chuyện này hay không?"
Giọng Giang Lâm bình thản.
"Có chuyện này, nhưng con cũng không làm gì cả."
"Cứng đầu cãi lại?"
Quý Hàn được nước lên tiếng.
"Hứa Vân là một phụ nữ xinh đẹp, không thể chịu được kiểu cư xử bẩn thỉu này."
"Tối hôm qua, cô ấy đến gặp Mạnh Lãng nói chuyện làm ăn. Cô ấy buồn chán, không để ý thì đã bị Mạnh Lãng bỏ thuốc chuốc say rồi."
"Thư ký Tiểu Huệ của Hứa Vân thấy có chuyện không ổn, trước tiên gọi điện cho chồng của cô ấy là Giang Lâm cầu cứu, nhưng Giang Lâm lại hoàn toàn phớt lờ."
"Cháu nhận được tin báo, vì vậy đã lái xe đến và bí mật giải cứu Hứa Vân khỏi tay của Mạnh Lãng."
"Các người nhìn đi, trên mặt cháu vẫn còn vết thương do bảo vệ của Mạnh Lãng đánh."
Nghe được những lời này Diệp Hạ nhất thời giận tím mặt.
Bà không thèm chứng thực, tát Giang Lâm một cái.
"Tôi nói cho cậu biết, nếu con gái tôi có chuyện gì, tôi nhất định phải bắt cậu đền mạng."
Tay trái Giang Lâm giơ lên bắt được tay của Diệp Hạ.
"Mẹ, chuyện không phải như hắn nói vậy..."
"Không phải, vậy như thế nào?"
Diệp Hạ rống lên tra hỏi hết lần này tới lần khác.
"Có đúng là Hứa Vân đang khó chịu vì cậu không? Không phải nó suýt gặp nguy hiểm sao? ”
"Nếu như không phải do cậu làm cho nó ấm ức, nó sẽ buồn bực đi uống rượu sao?"
"Cô ấy nói chuyện làm ăn, vốn không uống rượu. Cậu còn dám nói mình không có trách nhiệm sao?"
"Hứa Vân đối với cậu móc tim móc phổi, cậu lại chọc cho nó tức giận thành như vậy, cậu còn có lương tâm không?"
Hứa Bắc Điền cũng giận không thể buông.
"Buông tay, buông tay, tại sao lại nắm tay mẹ của mình? Muốn xử lý mẹ của cậu sao?"
Giang Lâm buông tay Diệp Hạ ra, trong lòng thầm than một tiếng, mình quả thật có chút trách nhiệm.
"Đồ vô dụng."
Diệp Hạ tức giận đến tăng huyết áp lên, bà ôm ngực, tức giận lảo đảo mấy bước.
"Cô, cô không sao chứ?"
Quý hàn tay mắt lanh lẹ, dìu Diệp Hạ ngồi xuống.
"Cô, cô yên tâm, Hứa Vânt không có sao, tỉnh lại là tốt rồi."
"Quý Hàn, may nhờ có cháu, nếu không Hứa Vân gặp chuyện không may, chúng tôi cũng không muốn sống nữa."
Diệp Hạ ổn định tâm tình, sau đó chỉ vào Giang Lâm mắng như cũ.
"Cậu... Cậu cút ngay cho tôi! Tôi muốn để cho Hứa Vân ly hôn với cậu! Ly hôn!"
"Tôi thật sự là mắt bị mù, ban đầu để cho cậu vào làm con rể trong nhà."
"Biến, cút!"
Bà không muốn nhìn thấy Giang Lâm nữa.
"Bây giờ cậu biến mất khỏi mắt tôi!"
Giang Lâm tỏ vẻ thờ ơ.
"Cha mẹ, chuyện của Hứa Vân, con chịu trách nhiệm. Nhưng các người yên tâm, sau này cô ấy sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa."
"Sẽ không bị tổn thương nữa sao?"
Cô gái đi cùng Quý Hàn lúc này hừ lạnh một tiếng.
"Lúc Hứa Vân cầu cứu, anh trốn như rùa rụt đầu, còn nói sẽ không để cho cô ấy bị thương tổn nữa sao?"
Người kia chính là em gái Quý Hàn, tên Quý Ngọc, cũng xem như là tiểu thư Quý gia.
Chỉ là lần này diễn ra màn kịch lớn vậy, công lao cô ta không nhỏ.
Hứa Bắc Điền chua xót mắng một câu.
"Người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, oắt con vô dụng."
Giang Lâm nhìn Quý Ngọc cười lạnh.
"Người nào cứu Hứa Vân từ trong tay Mạnh Lãng, chẳng lẽ trong lòng các người không có biết sao?"
“Cô ấy không phải do anh tôi cứu, lẽ nào do anh cứu cô ấy sao?”
“Anh ta có đủ sức để đấu với Mạnh Lãng sao?”
Quý Ngọc nghe được câu này, đi lên chỉ vào Giang Lâm.
"Anh muốn nói là anh cứu Hứa Vân có đúng hay không?"
Hứa Bắc Điền khiển trách Giang Lâm.
"Giang Lâm, sai lầm thì đã sai lầm rồi. Đừng có dát vàng lên mặt mình nữa."
Giang Lâm nhàn nhạt lên tiếng.
"Người nào cứu người, hỏi Tiểu Huệ sẽ rõ ràng."
"Cút đi, tôi không muốn phải nhìn thấy cậu nữa, nói chuyện với cậu nữa."
Ngón tay Diệp Hạ chỉ ra cửa quát lên.
"Mau cút."
Quý Hàn lấy ra chi phiếu, viết ào ào, sau đó xé soạt một cái đưa cho Giang Lâm quát lên.
"Mười tỷ, tôi trả cho anh, sau này không được làm phiền Hứa Vân."
"Này."
Diệp Hạ trực tiếp xông lên, đoạt lấy chi phiếu xé làm đôi quát lên.
"Không cần."
"Nếu anh muốn mười tỷ này, hãy đến chỗ chúng tôi để lấy".
Diệp Hạ chính trực và hiên ngang.
"Tôi không để ân nhân phải mất công được.”
Hứa Bắc Điền cũng ngẩng mặt lên.
"Được rồi, muốn đòi nợ, tìm chúng tôi đòi nợ, có giỏi thì giết chết chúng tôi."
“Anh có nghe tôi nói không? Còn chưa cút hả?"
Giang Lâm đang muốn nói chuyện, Quý Hàn vọt lên, đẩy Giang Lâm ra cửa.
"Anh muốn chọc giận chết hai bác sao? Muốn chọc giận chết Hứa Vân sao?"