Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thần Ý Sát Thủ - Trần Hạo Hiên

Cho dù từ tận đáy lòng mình bà ta biết rằng Phương Bảo Quyên đã làm điều đó, nhưng bà ta không thể thừa nhận.

Nếu không thì danh tiếng của nhà họ Phương sẽ chẳng còn lại gì.

Nhưng...

Cơ bản là Trần Hạo Hiên không quan tâm đến việc bà ta có thừa nhận hay không.

"Người mà tôi muốn trừng phạt, không đến lượt bà phải lo đâu."

Sau khi Trần Hạo Hiên vừa dứt lời, một cây kim châm cứu bằng bạc bay ra từ trong tay.

Cây kim bay cực nhanh, lướt qua mạch đập của Phương Bảo Quyên rồi biến mất ngay lập tức.

Phương Bảo Quyên chỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô hoàn toàn không phát hiện ra điều gì.

Nói xong, Trần Hạo Hiên xoay người rời khỏi nhà họ Phương.

"Nhớ là, trước khi tôi đến nhà họ Phương lần này, Phương Hy Văn đã đặc biệt dặn tôi không được làm khó nhà họ Phương."

"Nếu có lần sau, mấy người sẽ không may mắn được như vậy nữa đâu!"

Sau khi Trần Hạo Hiên rời đi, Phương Bảo Quyên mới đứng dậy.

"Bà ơi… Tên khốn này thật không coi ai ra gì."

Vừa dứt lời, bà cụ đã cho Phương Bảo Quyên một cái tát trời giáng.

"Đồ vô liêm sỉ!"

Bà cụ nói xong thì quay lưng bỏ đi, vào nhà họ Phương lên giường nằm nghỉ.

Trong sân chỉ còn lại một mình Phương Bảo Quyên.

Cô ta siết chặt nắm đấm tức giận.

Lúc này, cơ thể cô ta bắt đầu ngứa ngáy.

"Chết tiệt, có chuyện gì vậy."

"Ngứa quá, muốn gãi quá."

"Không thể ngừng gãi được!"

Phương Bảo Quyên đã gãi suốt năm tiếng đồng hồ, mắt cô ta đỏ bừng.

Da toàn thân cô ta đều bị gãi cho trầy xước hết .

Nhìn ngón tay rướm máu, Phương Bảo Quyên nghiến răng.

Cô ta gào ầm lên thấu cả trời xanh.

"Phương Hy Văn, Trần Hạo Hiên… Tôi sẽ không tha cho các người!"

Cho đến tối, Phương Bảo Quyên mới ngâm mình trong nước thuốc.

Mặc dù đã hết ngứa nhưng da trên người cô ta vẫn bị gãi đến trầy xước, giờ cô ta không thể ra ngoài gặp người khác được nữa.

Lúc này, Hạ Cơ Uyển gọi điện đến.

Phương Bảo Quyên vội vàng nhận điện thoại.

Giọng của Hạ Cơ Uyển như cứ như thanh âm của ma quỷ từ địa ngục.

"Phương Bảo Quyên, chuyện tôi bảo cô làm thế nào rồi?"

"Sao cả ngày hôm nay không gọi điện báo lại cho tôi."

Phương Bảo Quyên vội vàng nói: "Tổng giám đốc Hạ, thất bại rồi!"

"Hả?"

Trong mắt Hạ Cơ Uyển không cho phép có bất kỳ thất bại nào.

Phương Bảo Quyên ra sức nói: "Tổng giám đốc Hạ, tôi thật sự không ngờ rằng cái tên rác rưởi Trần Hạo Hiên kia lại có y thuật như vậy!"

"Tổng giám đốc Hạ, tôi xin cô, cho tôi thêm một cơ hội nữa đi!"

"Tôi muốn trả thù."

Nghe thấy điều này, Hạ Cơ Uyển trở nên thích thú.

Tên rác rưởi kia biết y thuật sao?

Làm gì có chuyện đó.

Năm năm trước, chính vì không biết y thuật mà anh đã đưa đơn thuốc thần tuyệt thế đó cho mình.

Cũng chính nhờ cái đơn thuốc đó tạo nên Tập đoàn Vạn Nam không ai sánh bằng như bây giờ.

Dựa vào cái đơn thuốc đó mà Tập đoàn Vạn Nam đã đạt được vị trí đầu tàu độc quyền của toàn ngành Đông y.

Lẽ nào trong năm năm đi Bắc Giới, tên rác rưởi này đã học y thuật.

Nhưng điều mà Hạ Cơ Uyển không biết là Trần Hạo Hiên vẫn luôn biết y thuật.

Mấy đời nhà họ Trần đều theo nghề y, từng đi khắp lãnh thổ Long Hoa mà nếm thử các loại thảo dược, chữa bệnh cứu người mà không mong được đền đáp.

Mỗi người nhà họ Trần đều là một thầy thuốc tuyệt thế.

Mà từ khi được sinh ra, Trần Hạo Hiên anh đã xác định một chuyện.

Chính là phải trở thành người được chọn đứng ở đỉnh cao nhất trong mảng y thuật nhà họ Trần.

Nhiều năm về trước, toàn bộ nhà họ Trần bị tiêu diệt, vì để bảo toàn tính mạng và che giấu danh tính nên Trần Hạo Hiên cố tình không để lộ y thuật của mình.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!