Đầu óc của Tề Phong Lâm quay cuồng cả lên.
Cái... Cái gì đây? Đến chào Trần Vương với bọn họ á? Trần Vương là ai? Không nói đến Thành phố Ninh Hạ, thậm chí trong toàn bộ tỉnh Hà Bảo cũng chỉ có một vị Vương thôi, đó chính là Tây Vương! Từ khi nào lại xuất hiện thêm một Trần Vương nữa thế?
Trong nhà họ Phương có mấy người họ Trần? Chỉ có một mình Trần Hạo Hiên thôi nha!
Lẽ nào, Trần Vương mà bọn họ nói chính là Trần Hạo Hiên?
Làm sao mà anh ta có thể là Trần Vương được cơ chứ?
Không đợi Tề Phong Lâm kịp phản ứng lại thì đám ông Kim, anh Cổ đã nhanh chóng lướt qua trước mặt anh ta. Cuộc đời rất dài, nhưng lúc này bọn họ lại sợ phải chờ đợi dù chỉ là một giây. Chờ lâu một giây không phải là đang lãng phí sinh mệnh, mà là đang thiếu tôn trọng đối với Trần Vương đó nha!
Ông Kim đi đến trước mặt Trần Hạo Hiên, trong đôi mắt tràn đầy sự kính trọng.
‘Rầm’ một tiếng, ông ta quỳ cái rụp xuống trước mặt Trần Hạo Hiên, lớn tiếng nói: “Kính thưa Trần Vương, xin hãy nhận của tôi một lạy.”
Tề Phong Lâm choáng váng, thật sự là Trần Hạo Hiên sao? Có lộn không vậy?
Ông Kim có địa vị rất cao ở Bắc Giới, cho dù là ở doanh trại Bắc Giới, ông Kim chỉ cần nhíu mày một cái là các tướng địch đều sẽ run như cầy sấy hết ráo. Một vị anh hùng như vậy, khi ông ta trở về thì ngay cả Tây Vương cũng phải quỳ xuống chào đón. Một người đàn ông như vậy, ấy thế mà lại quỳ xuống trước mặt Trần Hạo Hiên! Trong đôi mắt của ông ta chỉ có sự sùng bái đối với Trần Hạo Hiên mà thôi.
Không chỉ riêng mình ông Kim, mà tất cả những người bên cạnh ông ta cũng đều như vậy, tất cả bọn họ đều quỳ xuống trước mặt Trần Hạo Hiên.
“Không biết Trần Vương đang ở thành phố Ninh Hạ, chúng tôi không tiếp đón từ xa, xin Trần Vương tha lỗi!”
“Không biết Trần Vương đang ở đây, không kịp thời đến đón tiếp, xin Trần Vương tha lỗi!”
“Cầu xin Trần Vương tha lỗi!”
Một đám người dồn dập quỳ xuống.
Giới truyền thông và người nhà họ Phương đều ở rất xa, bọn họ hoàn toàn không thể nghe thấy bên này đang nói cái gì, mà chỉ có thể nhìn thấy những người kia đều đã quỳ xuống hết rồi.
Từ đằng xa, Phương Bảo Quyên nhìn thấy cảnh này thì hé miệng cười, châm chọc Phương Hy Văn: “Phương Hy Văn, chị nhìn thấy chưa? Những người này đều là những nhân vật cao cấp của Bắc Giới đấy! Nhìn mức độ tôn kính của bọn họ đối với Tề Phong Lâm mà xem, chị cảm thấy hôm nay Trần Hạo Hiên có thể chạy thoát được sao?”
Cô ta hoàn toàn không biết rằng những người này đang quỳ xuống vì Trần Hạo Hiên.
Phương Hy Văn cũng không thấy rõ lắm, cách xa tận mấy trăm mét, không thể nhìn rõ được rốt cuộc đám người kia quỳ vì Tề Phong Lâm hay là vì Trần Hạo Hiên nữa. Cô chỉ có thể cảm nhận được rằng mặc dù đám người kia đang quỳ thì vẫn có khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?
Phương Hy Văn đứng nhìn từ đằng xa, cảm thấy vô cùng bất lực. Cô hoàn toàn không thể giúp được gì cho Trần Hạo Hiên cả.
“Mẹ ơi, bọn họ sẽ không bắt bố đi chứ?” Bé Hạt Tiêu đã khóc khàn cả giọng.
Phương Hy Văn không biết phải làm thế nào, cô chỉ có thể ôm Hạt Tiêu thật chặt, lẩm bẩm: “Không đâu, có lẽ là... sẽ không sao đâu?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!