Trần Hạo Hiên nhìn về phía chiếc xe ô tô, vậy mà là một chiếc BMWs mini, người ngồi trên xe càng làm cho Trần Hạo Hiên không nghĩ tới, vậy mà lại là Phương Hy Văn.
Phương Hy Văn xuống xe, cô nhìn thấy Trần Hạo Hiên thì gấp đến độ muốn khóc: "Trần Hạo Hiên, Hạt Tiêu đâu?"
Trần Hạo Hiên an ủi Phương Hy Văn: "Không có việc gì, chỉ là bị đám người buôn lậu lừa tới đây, bây giờ đã không có việc gì nữa rồi."
Phương Hy Văn không phải kẻ ngốc, cô nhìn về phía chuồng heo.
Bên ngoài kia, một mảnh biển máu. Cho dù ở trong một biển máu này nhưng Phương Hy Văn vẫn nhìn thấy được bóng dáng của Hắc Bạch Song Sát. Hắc Bạch Song Sát nằm ở trong vũng máu, hình dạng chết thảm kia làm cho Phương Hy Văn đều run lên.
Phương Hy Văn không đồng tình, cô cảm thấy bọn họ xứng đáng.
Lúc này, nữ tài xế trên chiếc xe mini cũng vội vàng xuống xe. Nữ tài xế mặc một thân hàng hiệu, dáng người cao gầy, cô ấy lập tức đi tới kéo hai tay của Phương Hy Văn mà nói: "Hy Văn, Hạt Tiêu không có việc gì là tốt rồi, đừng sợ."
Cúi đầu nhìn thấy cảnh tượng trên mặt đất, sắc mặt của nữ tài xế lập tức trắng bệch: "Hắc Bạch Song Sát? Tên khốn kiếp Nhan Viễn Lương này, thật sự rất quá đáng. Cho dù muốn uy hiếp cậu thì cũng không cần phải tìm Hắc Bạch Song Sát chứ."
Hiển nhiên, ngay cả cô ấy cũng biết sau khi mỗi lần Hắc Bạch Song Sát bắt cóc đứa bé đi rồi thì sẽ dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn gì.
Sắc mặt Phương Hy Văn càng trắng hơn, cô sợ hãi đến mức thân thể cũng có chút lạnh lẽo: "Hạt Tiêu thật sự không có việc gì?"
Trần Hạo Hiên cam đoan: "Không có việc gì đâu, đã được anh đưa về rồi. Phương Hy Văn, là anh chăm sóc không chu toàn nên mới có thể để cho Hạt Tiêu chạy ra ngoài."
Phương Hy Văn không trách Trần Hạo Hiên, loại thời điểm này mà trách cứ cũng không có ý nghĩa gì.
"Những người này là chuyện gì xảy ra vậy?" Phương Hy Văn nhìn đám người này nằm trên mặt đất rồi lại hỏi.
Trần Hạo Hiên nói qua loa: "À, vừa rồi người của Tuần Thiên Các của thành phố Giang Châu đến xử lý hết mấy người này. Anh ở đây không đi, là muốn xem xem bọn họ có còn ai có thể nói cho anh biết là ai đã sai bọn họ đến bắt Hạt Tiêu hay không."
Tay ngọc của Phương Hy Văn khẩn trương túm chặt lấy, đây rõ ràng là đamg nói dối, người của Tuần Thiên Các sẽ không giết hại không kiêng nể gì như vậy.
Cô không muốn để cho Trần Hạo Hiên biết là Nhan Viễn Lương.
Trần Hạo Hiên rất để ý đến Hạt Tiêu, nhất định anh sẽ liều mạng với Nhan Viễn Lương.
Nhưng, địa vị của Nhan Viễn Lương rất cao, Trần Hạo Hiên căn bản là không chọc vào anh ta được.
"Đã hỏi được rồi sao?" Phương Hy Văn hỏi với vẻ khẩn trương.
Trần Hạo Hiên gật đầu, anh nói: "Là Nhan Viễn Lương."
Sắc mặt Phương Hy Văn trắng bệch: "Vậy.... Vậy anh chuẩn bị làm gì bây giờ?"
Trần Hạo Hiên nhướn mày lên, cho dù là ở trước mặt Phương Hy Văn những anh cũng không thu liễm sát khí lại một chút nào, anh nói: "Còn có thể làm sao nữa? Anh ta dám làm hại con gái của anh, anh muốn mạng của anh ta."
Thiếu chút nữa Phương Hy Văn đã ngất đi.
Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hy Văn lại vang lên.
Phương Hy Văn vừa nhìn thấy là điện thoại của Nhan Viễn Lương gọi tới.
Phương Hy Văn cắn môi, cô hận không thể đập vỡ điện thoại xuống mặt đất luôn: "Tên khốn kiếp này, vì sao lại phải quá đáng như vậy chứ? Vì sao cứ muốn đuổi sát không tha em mãi chứ? Vì sao lại lúc đầu Hạ Cơ Uyển cứ phải để em quen biết với anh chứ?"
Một bên, nữ tài xế an ủi Phương Hy Văn: "Đừng sợ, chuyện còn chưa đến nông nỗi hoàn toàn không thể quay lại được, đưa điện thoại cho mình."
Cầm lấy điện thoại, nữ tài xế chuyển tiếp cuộc gọi, giọng nói của cô ấy tràn ngập phẫn nộ hỏi: "Nhan Viễn Lương, anh còn có mặt mũi mà gọi điện thoại đến sao? Chuyện hôm nay anh làm, tôi đã biết hết rồi. Anh đừng cho rằng Phương Hy Văn dễ ức hiếp, tôi nói cho anh biết, Phương Hy Văn là bạn tốt nhất của tôi, lúc cô ấy không ở thành phố Ninh Hạ tôi không thể lo cho cô ấy, anh cho là cô ấy ở thành phố Giang Châu thì anh còn có thể ức hiếp cô ấy nữa?"
Khí tràng của nữ tài xế rất dữ.