Hạt Tiêu trực tiếp cầm lấy, nói trước: “Alo, bố ạ? Hạt Tiêu đau lắm, hôm nay mẹ đột nhiên muốn chuyển nhà, nói nếu không chuyển nhà thì chúng ta sẽ chết. Nhưng bây giờ Hạt Tiêu đau lắm, Hạt Tiêu cần bố, bố sẽ bảo vệ mẹ và Hạt Tiêu, đúng không?”
Trần Hạo Hiên ngẩn ra.
Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Phương Hy Văn đi quá gấp rồi.
“Đúng, bây giờ bố sẽ đến ngay, Hạt Tiêu đừng sợ.”
Hạt Tiêu nghe thấy lời này, giống như ăn mật vậy.
“Vậy Hạt Tiêu không đau nữa, Hạt Tiêu trả điện thoại cho mẹ đây.”
Phương Hy Văn nhận lấy điện thoại của Hạt Tiêu, còn chưa lên tiếng, Trần Hạo Hiên đã chất vấn: “Phương Hy Văn, em làm sao vậy?”
“Trần Hạo Hiên, anh còn không biết xấu hổ mà chất vấn em sao? Anh không phải là bác sĩ sao? Con gái bị bệnh, anh có xem qua không? Đúng, em thừa nhận em không phải là một người mẹ hợp cách, nhưng em thật sự chỉ có năng lực lớn như vậy, là em có lỗi với Hạt Tiêu.”
Trần Hạo Hiên nhíu mày.
Biểu hiện mỗi ngày của Hạt Tiêu rất tự nhiên, hoàn toàn không giống dáng vẻ bị bệnh.
Bao gồm vừa rồi, Hạt Tiêu gọi điện thoại cho mình, còn giả vờ rất bình thường.
Con bé còn là một đứa trẻ, vốn dĩ nên là tuổi ngây thơ, nhưng phải giả vờ không biết gì cả. Chuyện gì cũng đều quan tâm đến bố mẹ.
Trong mắt Hạt Tiêu thấy, Trần Hạo Hiên không dễ gì mới trở lại.
Cô bé không dễ gì mới có một người bố, cô bé không muốn để bố lo lắng cho mình.
Mặt khác, bệnh tình của Hạt Tiêu hoàn toàn không phải là bệnh trời sinh, cho nên Trần Hạo Hiên không chú ý đến.
Đến cả lúc này, Phương Hy Văn khóc nói với Trần Hạo Hiên, Hạt Tiêu cũng giật lấy điện thoại.
“Bố ơi, bố đừng nghe mẹ nói, mẹ không biết gì cả. Mỗi một đứa trẻ đều phải bị bệnh, mẹ chỉ là quá thương con, mới khóc thôi. Con chỉ bị cảm, bố xem còn hắt hơi này, a xì. Trẻ con đều bị ốm, chỉ cần uống thuốc đúng giờ sẽ khỏi, bố nói đúng không?”
Trần Hạo Hiên nghe thấy Hạt Tiêu cố ý giả vờ hắt xì, cũng cảm thấy khó chịu.
Trong lòng càng đau lòng hơn.
Anh chỉ đành giả vờ nói: “Hạt Tiêu nói đúng, để mẹ không quá lo lắng. Bố sẽ đến nhanh thôi.”
“Hạt Tiêu nhớ bố, Hạt Tiêu yêu bố.”
“Moa.”
Nói xong, Hạt Tiêu hôn một cái.
Sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Hạt Tiêu lại ôm Phương Hy Văn: “Mẹ đừng khóc, đã không còn đau nữa rồi.”
Phương Hy Văn càng đau lòng hơn, giống như trái tim bị bóp chặt lại vậy.
Rõ ràng Hạt Tiêu là trẻ con, tại sao còn phải an ủi cô chứ?
“Ngoan, bố sẽ chữa khỏi cho con.”
Hạt Tiêu hoan hô nói: “Tất nhiên rồi. Bố con là bác sĩ thiên tài, rất tuyệt vời, sẽ bảo vệ Hạt Tiêu và mẹ. Bao nhiêu khó khăn ở trước mặt bố đều không phải là khó khăn.”
Sắc mặt Phương Hy Văn nhạt đi, cố gắng giả vờ cười để phối hợp với Hạt Tiêu.
Nhưng trong lòng cô rất khó chịu.
Nên đến cũng đã đến rồi.
“Khốn nạn, có cái gì thì tìm đến tôi, tại sao lại là con gái tôi?”
Cuối cùng Phương Hy Văn không nhịn được nữa, thất thanh bật khóc.
Cô thật sự không biết, chuyện này sẽ trở thành như vậy.
Hạt Tiêu luôn nắm tay Phương Hy Văn, giống như một đứa trẻ lớn nói: “Mẹ, Hạt Tiêu đã không đau nữa rồi. Hạt Tiêu ngủ một chút, đợi Hạt Tiêu ngủ rồi, có phải bố sẽ đến không?”
Phương Hy Văn hôn lên mặt Hạt Tiêu một cái, nói: “Ừ, Hạt Tiêu ngoan mau ngủ đi. Đợi con ngủ rồi, bố sẽ xuất hiện trước mặt con.”
Hạt Tiêu rất vui, tay chân múa may.
Thật ra Phương Hy Văn biết Hạt Tiêu rất đau.