Bây giờ, ông ta cau mày.
Nhà họ Hạ tan thành tro bụi.
Với năng lực như vậy, lúc đầu Hạ Cơ Uyển lại bỏ cậu ta.
Trần Hạo Hiên chỉ nhìn thời gian, không quan tâm Hạ Chỉnh.
Giờ lành đến rồi, bất ngờ mà anh muốn chuẩn bị cho Phương Hy Văn, sắp đến rồi.
“Tôi chỉ là con trai của Liêu Linh Lung, một bác sĩ.”
Nói xong, Trần Hạo Hiên đi lên tầng mười chín của Phượng lâu.
Bùm một tiếng.
Ngay khi Trần Hạo Hiên tiến vào Phượng lâu, một tiếng nổ vang lên trên bầu trời.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn.
Trên bầu trời đang có một quả pháo hoa khổng lồ.
Bầu trời đêm ở thành phố Ninh Hạ sáng như ban ngày, vô số người ngẩng đầu lên nhìn.
Trần Hạo Hiên bước lên mỗi bậc thang, trên bầu trời lại nổ một quả pháo hoa khổng lồ.
Phóng lên nở ra.
Màu sắc tuyệt đẹp, cảnh tượng hoành tráng, vô cùng tráng lệ.
Sau khi bắn pháo hoa, hàng loạt máy bay bay qua bầu trời, nhào lộn trên không trùng, kéo theo một cái đuôi dài.
Là pháo hoa nhiều màu sắc.
Nhìn kỹ, không khó phát hiện có hàng trăm chiếc.
Mỗi một chiếc bay qua, đều là một hồi chấn động.
Trong chấn động, Trần Hạo Hiên đã lên đến tầng mười chín.
Mà Phương Hy Văn, theo tiếng pháo hoa, đã đi từ núi Rác lên đến mười tám con phố ở phía Đông.
Cuối cùng đến bên hồ.
Bờ hồ này đã từng vô cùng sỉ nhục cô, lúc này được xây dựng sơn trang Phượng Hỏa, vô cùng náo nhiệt.
Phương Hy Văn đi qua thảm đỏ, đi qua bàn khách, đến trước mặt Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên đột nhiên quỳ một gối xuống đất.
Thứ trong tay anh cầm, không phải là nhẫn mà là một chiếc vương miện tinh xảo.
“Phương Hy Văn, gả cho anh.” Trần Hạo Hiên quỳ một gối, nghiêm túc đưa vương miện cho Phương Hy Văn.
Gương mặt xinh đẹp của Phương Hy Văn ngẩng ra.
Vừa rồi, là mình nhìn nhầm rồi sao?
Máy bay bay bên ngoài, trên không trung vậy mà trải ra mấy chữ “Phương Hy Văn, gả cho anh.”
Còn tráng lệ hơn so với mười tám con phố ở phía Đông lúc trước.
Cảnh tượng này, lập tức thoáng qua, nhưng Phương Hy Văn nhìn thấy rõ.
Giống như mơ vậy.
Vốn dĩ Phương Hy Văn không tin chuyện này là thật, cúi đầu nhìn xuống bục hôn lễ, có thể nhìn thấy mọi thứ. Mà lúc này, hoa lá cỏ cây trong sơn trang Phượng Hỏa dường như sớm bị người khác di chuyển từ trước rồi vậy.
Hoa đỏ cỏ xanh giống như một bức tranh. Hình ảnh trên biển hoa lọt vào tâm trí Phương Hy Văn, chính là cảnh tưởng một nhà ba người bọn họ, cô và Trần Hạo Hiên bế Hạt Tiêu. Bức màn trên bức tượng được kéo ra, toàn bộ đều là tượng của Phương Hy Văn và Hạt Tiêu, mười nghìn cặp tình nhân nắm tay nhau đi đến sơn trang Phượng Hỏa.
Tất cả những thứ này, đều là chuẩn bị cho Phương Hy Văn.
Chuyện này quá nghịch thiên rồi.
“Anh trở về muộn rồi, nhưng nếu anh đã trở lại, không ai có thể bắt nạt hai mẹ con em nữa.” Trần Hạo Hiên kích động nói.
Đừng nói Phương Hy Văn, đến cả Lưu Phương Lan ở một bên cũng vô cùng chấn động.
Người của cả sơn trang Phượng Hỏa đều làm chứng cho tất cả chuyện này.
Trong đó bao gồm cả Hạ Cơ Uyển đang bị còng tay.
Hạ Cơ Uyển nhìn thấy rõ ràng, cô ta nhìn thấy rõ mọi thứ trên trời dưới đất.
Những thứ này vậy mà đều là Trần Hạo Hiên chuẩn bị cho Phương Hy Văn.
Cô ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến cảnh tượng cầu hôn như vậy, nhưng Phương Hy Văn lại có trong tay.
Ai là Phượng Hoàng của thành phố Ninh Hạ, ai là chim trĩ của sơn trang Phượng Hỏa lúc này đã rất rõ ràng.
Hạ Cơ Uyển rầm một tiếng quỳ trên đất, cơ thể giống như mất hết tất sức lực vậy.
“Bố, sao có thể như vậy chứ?”
Hạ Chỉnh cũng chảy đầy mồ hôi, không biết làm thế nào.
Người của Lục Thiên Huyền xông đến, bắt hết người nhà họ Hạ.