Ngô Quốc Khánh nhìn thấy sự khinh thường của Trần Hạo Hiên.
Ông ta biết rõ Trần Hạo Hiên có tư cách khinh thường.
Ông ta từ từ đi về phía nhà họ Ngô.
Ngô Giang Thành ở trước mặt Ngô Quốc Khánh, cơ thể run rẩy nói: “Bố, chuyện này cứ như vậy, không truy cứu nữa sao? Nếu như chuyện này cứ bỏ qua như vậy, tất cả mọi thứ của nhà họ Ngô chúng ta đều xong rồi.”
Đứng trong đám người, Ngô Giang Thành không nghe rõ vừa rồi Trần Hạo Hiên nói gì với Ngô Quốc Khánh.
Ông ta chỉ biết, Ngô Quốc Khánh quỳ xuống.
Đây là sự sỉ nhục của nhà họ Ngô.
Ngô Quốc Khánh từ từ quay đầu lại, chỉ nói hai chữ với Ngô Giang Thành: “Qùy xuống.”
Ngô Giang Thành ngạc nhiên hỏi: “Bố, bố nói cái gì?”
Ngô Quốc Khánh lại nói: “Qùy xuống.”
“Mày dám không quỳ, sau này, tao không có người con trai như mày.”
Ngô Giang Thành không còn cách nào khác, hai chân mềm xuống, quỳ trên đất.
Một lúc sau, Ngô Quốc Khánh lại đi về phía Ngô Vinh.
Ngô Vinh run giọng nói: “Ông nội, thù của chị con...”
Bốp.
Không đợi Ngô Vinh hồi thần lại, Ngô Quốc Khánh trực tiếp tát một cái vào mặt anh ta.
“Đều tại mày.”
“Nếu không phải mày, nhà họ Ngô sẽ không dính vào nhân vật lớn như vậy.”
“Bây giờ, lập tức cắt đứt với Hạ Cơ Uyển. Tao tuyên bố, hôn nhân của bọn mày, vô hiệu.”
Ngô Vinh ngẩn ra, hỏi: “Ông nội, ông… đây là có ý gì?”
Hai mắt Ngô Quốc Khánh hiện lên ánh sáng xanh, chất vất: “Không hiểu sao?”
“Tất nhiên, mày cũng có thể không hủy hôn với Hạ Cơ Uyển.”
“Nhưng, bắt đầu từ hôm nay, mày bị đuổi khỏi nhà họ Ngô.”
Ngô Vinh nhìn thấy chấn động trên mặt Ngô Quốc Khánh.
Anh ta vội vàng gật đầu, không ngừng nói: “Ông nội, cháu hiểu rồi.”
Quay đầu Ngô Vinh đi về phía Hạ Cơ Uyển.
Sự đảo ngược Hạ Cơ Uyển mong chờ đã lâu, cuối cùng không xuất hiện.
Ngô Vinh đi đến trước mặt Hạ Cơ Uyển, toàn thân Hạ Cơ Uyển đều đang run rẩy.
“Chồng ơi, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đó là ông nội đấy.”
“Tại sao ông lại quỳ xuống trước mặt tên rác rưởi Trần Hạo Hiên kia chứ?”
Ngô Vinh không biết sự tình nhưng anh ta biết, anh ta nhất định phải hủy hôn với Hạ Cơ Uyển.
Ngô Vinh nâng tay lên, xé hôn thư trên tay ra làm nhiều mảnh.
Tất cả mảnh xé đều đập trên đầu Hạ Cơ Uyển như những bông hồng rải rác, rơi khắp mặt đất.
Hạ Cơ Uyển ngẩn ra.
Cô ta nhìn chằm chằm Ngô Vinh, lớn tiếng quát lên: “Ngô Vinh, anh có ý gì?”
Ngô Vinh nghiến răng, hừ nói: “Ý gì? Hạ Cơ Uyển, bắt đầu từ bây giờ, cô đã bị tôi bỏ rồi.”
Hạ Cơ Uyển nghe thấy vậy, giống như bị trời đánh vậy.
Đúng một tháng nay, cô ta luôn mong chờ hôn lễ này.
Cô ta đợi đánh vào mặt Phương Hy Văn, để tất cả mọi người ở thành phố Ninh Hạ đều biết, mình mới là nữ hoàng không ai đọ được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!