Bạch Thố quay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.
Cô ấy hung dữ nhìn Ngô Quốc Khánh, quát: “Cái đồ có mắt không thấy Thái Sơn, ông còn không biết xấu hổ mà hỏi Trần Vương đâu sao?”
Ngô Quốc Khánh phản xạ quay đầu lại.
Chuyện gì vậy?
Trần Vương đã đến rồi sao?
Nhưng không có ai ở gần đây hết mà.
Cuối cùng ánh mắt Ngô Quốc Khánh dừng lại.
Ánh mắt ông ta dừng lại trên người Trần Hạo Hiên.
Trần Vương đã đến rồi.
Ở đây, ngoại trừ người nhà họ Ngô chỉ có một mình Trần Hạo Hiên.
Lẽ nào, cậu ta là... Trần Vương.
“Không, không thể nào.” Ngô Quốc Khánh lớn tiếng hét lên.
Vừa nói xong câu này, Bạch Thố đã tát một cái vào mặt ông ta.
Ông già trăm tuổi Ngô Quốc Khánh, có sức ảnh hưởng sâu rộng ở tỉnh Hà Bảo. Vô số nhân vật lớn, vô số người giàu có ở tỉnh Hà Bảo, đều phải nhìn sắc mặt Ngô Quốc Khánh mà hành động.
Nhưng bây giờ, Ngô Quốc Khánh bị Bạch Thố tát một cái.
Ông ta không có một chút oán khí nào.
Hơn nữa, Bạch Thố còn lạnh lùng nói: “Ồn ào.”
“Trước mặt Trần Vương, không được ồn ào.”
Ngô Quốc Khánh hoàn toàn biết rồi.
Trần Hạo Hiên, thật sự là Trần Vương.
Nhà họ Ngô, vậy mà lại chọc vào một hòn đá cứng như vậy.
Ngô Lan Hương và Ngô Vinh, cho dù có đắc tội với cả ông trời, ông ta cũng đều có thể bảo vệ. Nhưng đắc tội với Trần Thái Cực.
Bầu trời này, sắp lật rồi.
Bầu trời nhà họ Ngô, ông ta không thể gánh được rồi.
Ầm một tiếng.
Mọi sự điên cuồng vừa rồi của Ngô Quốc Khánh, lập tức biến mất.
Ông ta “rầm” một tiếng, trực tiếp quỳ trên đất.
Ông ta cho rằng sự tự tin của mình chính là nhà họ Ngô mời được một nhân vật lớn.
Ông ta không biết nhân vật lớn mà nhà họ Ngô mời đến, vậy mà lại là Trần Hạo Hiên.
Cậu ta còn trẻ tuổi, đã là Vương của Thiên Đao chấn động cả vùng Bắc Giới, là Thái Cực Hoàng Bào, thống lĩnh Thiên Đao, là trời của thế giới này.
“Trần Vương, xin lỗi.”
“Mong Trần Vương cho nhà họ Ngô một cơ hội.”
“Nhà họ Ngô sai rồi. Không biết Trần Vương đang ở đây.”
Mà lúc này, hàng trăm xe Audis phiên bản dài mà Ngô Quốc Khánh mang theo toàn bộ đều dừng trước cửa.
Những người đó nhìn thấy Ngô Quốc Khánh bị Bạch Thố tát, đều muốn ra tay. Nhưng Ngô Quốc Khánh lập tức quay đầu lại, ho ra máu hét lên: “Đều đứng lại cho tôi. Ai, cũng không được động đậy.”
Một tiếng hét cực lớn, đoàn xe dài đằng đẵng dừng lại.
Ngô Quốc Khánh quỳ trên đất, không ngừng tát vào mặt mình.
“Trần Vương, là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn.”
“Trần Vương, mong ngài tha cho nhà họ Ngô.”
“Mọi chuyện đều không liên quan đến nhà họ Ngô, là hôn nhân của nhà họ Hạ với nhà họ Ngô chúng tôi. Mới đầu, nhà họ Ngô chúng tôi chỉ là nhìn trúng tập đoàn Vạn Nam của nhà họ Hạ. Chẳng trách… chẳng trách... hóa ra, phương thuốc kia là do Trần Vương đưa cho Hạ Cơ Uyển, chẳng trách lại lợi hại như vậy.”
Đối mặt với lời sám hối của Ngô Quốc Khánh Trần Hạo Hiên chỉ khinh thường nói: “Tôi từng nghe nói, phía dưới nhà họ Ngô có một cây cao chọc trời. Hôm nay nhìn thấy, khiến tôi rất thất vọng. Hóa ra, cây cao chọc trời này chẳng qua chỉ như vậy?”