Không thể không nói người của Mãnh Long Điện đều bị dọa cho khiếp sợ.
Sát thần Hồng Thanh Vũ của Thiên Đao Vương.
Chắc chắn là cảm giác sợ hãi sẽ tự nhiên sinh ra.
Nhưng rất nhanh sự sợ hãi trong đôi mắt của tất cả mọi người Mãnh Long Điện đều chuyển thành hưng phấn.
Chỉ là một tên sát nhân của Thiên Đao thôi, có tính là cái gì đâu.
Có thể giết chết sát thần Hồng Thanh Vũ của Thiên Đao, danh tiếng nhất định sẽ vang rất xa.
Trong chốc lát, tất cả người của Mãnh Long Điện trở nên phấn khích.
“Giết Hồng Thanh Vũ, báo thù cho mọi người.”
“Hồng Thanh Vũ, anh không ngờ tới sẽ có ngày này phải không? Hôm nay, anh lẻ lọi một mình đứng ở trong Mãnh Long Điện của chúng tôi. Cho dù nghe đồn anh mạnh như thế nào, nhưng liệu có thể thoát khỏi vạn quân mạnh mẽ của Mãnh Long Điện để ra ngoài không?”
“Giết Hồng Thanh Vũ, giết nhuệ khí Thiên Đao.”
Một tiếng hô to vang lên, rung trời lỡ đất.
Âm thanh lan ra, ngay cả ở tận khe sâu vẫn có thể nghe được.
Sau tiếng rống của Nhị Đương Gia, mọi người đồng loạt lao về phía Trần Hạo Hiên và Hồng Thanh Vũ.
Âm thanh ngang tàn, trời đất mờ mịt nhưng Hồng Thanh Vũ chỉ khinh thường nhìn bọn họ, khóe môi lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Đứng giữa vạn quân, trên mặt Hồng Thanh Vũ không nhìn ra được một chút gì gọi là sợ hãi.
“Một đám rác rưởi.”
“Bại tướng dưới tay mà cũng dám kêu gào.”
“Trần Gia, anh cứ đứng yên ở đây đi. Những người này, cứ để cho tôi giải quyết.”
Hồng Thanh Vũ nói xong một câu, bóng người đã hoàn toàn biến mất.
Mãnh Long Điện, bên ngoài vực núi.
Tiếng gió rít ầm ầm như tiếng sấm, mây đen ùn ùn kéo đến, không gian ngột ngạt làm kẻ khác không thở nổi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!