Xong rồi!
Sụp đổ rồi!
Hoàn toàn kết thúc rồi!
Lão Bàng đã lắc đầu, ông ấy không định can ngăn, cũng không can ngăn được.
Trên thế giới này không ai có thể ngăn cản Thái Cực Hoàng Bào được cả.
Phòng hội nghị của Tỉnh Tâm Hợp lặng ngắt như tờ.
Không ai biết thành phố Ninh Hạ sắp hứng chịu một trận sóng thần, sau khi sóng thần qua đi thì tất cả đều sẽ bắt đầu lại một lần nữa.
Ngay cả Tây Vương cũng chỉ căng thẳng nhìn lão Bàng, ông ta hỏi: "Lão Bàng, tiếp theo làm sao bây giờ?"
Bàng Giác Đài quay đầu lại nhìn Tây Vương, ông ấy thở dài một hơi rồi nói: "Tây Vương à, không có bất cứ biện pháp nào đâu. Cho dù bây giờ tất cả chúng ta bắt đầu lên đường thì cũng không kịp rồi. Ôi, thằng bé này. . . Lúc trước y thuật của nhà họ Trần cực cao, chữa bệnh cứu người trên toàn bộ Long Hoa, vậy mà năm năm trước, gia đình từng cứu nhiều người như vậy lại bị giết sạch, dưới đáy lòng cậu ấy vốn cũng đã cảm thấy không công bằng rồi."
"Hiện tại, vợ con của mình lại bị chèn ép năm năm, cứ để cậu ấy trút giận đi."
"Bây giờ anh tới thành phố Ninh Hạ đi, nhớ kỹ là không được cứng đối cứng với cậu ấy đâu đấy."
Tây Vương gật đầu rồi vỗ ngực một cái: "Tuân lệnh, tôi nhất định sẽ xử lý tốt."
Sau đó Tây Vương dùng tốc độ nhanh nhất chạy cả đêm tới thành phố Ninh Hạ, muộn một bước cũng không được.
Thành phố Ninh Hạ, trên núi rác.
Trần Hạo Hiên không còn nổi giận nữa, anh chậm rãi đi về phía ông lão.
Từ kinh nghiệm làm nghề y nhiều năm của anh thì thân thể của ông lão đã biến thành một cục thịt nát rồi, không còn cách nào có thể cứu chữa được nữa.
Gương mặt của Trần Hạo Hiên không hề có một chút cảm xúc nào cả, anh đi tới trước mặt ông lão.
"Bịch!"
Anh quỳ mạnh xuống đất, giọng nói nghẹn ngào.
"Cám ơn ông, ông đã chăm sóc cho vợ con cháu suốt năm năm. Cháu vốn nghĩ sẽ chăm sóc cho ông lúc tuổi già. . ."
Đàn ông không thể gặp ai cũng quỳ lạy, chỉ lạy trời lạy đất lạy cha mẹ.
Giờ khắc này, trong mắt Trần Hạo Hiên, ông lão mới chỉ gặp mặt lần đầu tiên này cũng giống như cha mẹ của anh vậy.
Ông ấy cho Phương Hy Văn và Hạt Tiêu cơ hội được sống lại, dùng tính mạng của chính ông ấy cho con gái anh cơ hội được ôm lấy thế giới một lần nữa.
Tuy ông ấy chỉ là một người bình thường nhưng lại đáng giá với cái quỳ này.
Trần Hạo Hiên dùng tay chậm rãi đào bùn đất trên mặt đất lên thành một cái hố to.
Anh muốn chôn ông lao ngay tại chỗ này.
Đúng lúc Trần Hạo Hiên đào đất thì người của Đổng Quân Ngôn đã tụ tập gần đủ rồi.
Răng Nanh đi qua từ trước mặt Đổng Quân Ngôn đến bên cạnh Trần Hạo Hiên.
Gã hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Trần Hạo Hiên, đại ca bọn tao cho mày thời gian gọi người đến, mày không gọi người mà còn ở đây đào hố hả?"
Trần Hạo Hiên hoàn toàn không để ý đến loại giun dế này.
Răng Nanh lạnh lùng nói thêm: "Nếu mày muốn đào hố thì hố chôn xác mày và con gái mày cũng đào luôn đi. Đúng rồi, còn cả Phương Hy Văn nữa, suýt chút nữa là tao đã quên rồi."
Trần Hạo Hiên vẫn không để ý đến gã, anh không biết khi Hạt Tiêu tỉnh lại sẽ trách anh thế nào nữa.
Anh là thần y giỏi nhất trên toàn thế giới nhưng lại không cứu được ông lão.
Hạt Tiêu nhất định sẽ nói: ‘Bố thật vô dụng.’
Anh đúng là kẻ vô dụng.
Trần Hạo Hiên quay đầu lại nói với Hồng Thanh Vũ: "Ngày mai sai người đến dựng núi rác này thành nghĩa trang. Nhớ kỹ là toàn bộ núi rác chỉ có thể chôn một mình ông ấy thôi."
Răng Nanh thấy Trần Hạo Hiên không để ý đến mình hoàn toàn mất sạch kiên nhẫn, gã đột nhiên tung một cú đá về phía Trần Hạo Hiên.
Nhưng. . .
Cú đá này còn chưa đá lên thì một bóng người đã nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt gã, tốc độ của người đó nhanh như một tia chớp lóe lên trong đêm tối vậy.
Đó là Hồng Thanh Vũ.
Tuy Hồng Thanh Vũ ôm một đứa trẻ nhưng uy nghiêm lại không giảm chút nào.
Anh ta cũng tung một cú đá ra.
"Bốp!"
Hai chân va chạm trong đêm tối.
Răng Nanh tự nhận mình là một cao thủ, gã từng đạt được vô số Thắt Lưng vàng trong sàn quyền anh ngầm.
Bên dưới nắm đấm của gã toàn là vong hồn!
Răng Nanh nhìn thấy khí thế của Hồng Thanh Vũ cực mạnh, khóe miệng gã mím chặt lại.
Răng Nanh thu chân lại, vung nắm đấm ra!
Động tác của gã hoàn thành chỉ trong nháy mắt!
"Mày muốn bảo vệ nó hả? Đúng là muốn chết!" Răng Nanh hét lớn một tiếng.
Đám người bên cạnh Đổng Quân Ngôn đều đứng xem trò vui.
Răng Nanh đã ra tay thì kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác này xem như đã gặp xui xẻo rồi!
Nhưng ngay trong nháy mắt Răng Nanh đổi chân thành nắm đấm thì Hồng Thanh Vũ hừ nhẹ một tiếng: "Tao chơi với mày."
Một tay anh ta ôm Hạt Tiêu, tay còn lại siết thành nắm đấm, một cú đấm "ầm ầm" vung ra.
"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn lần thứ hai truyền đến.
Nắm đấm của Răng Nanh bị Hồng Thanh Vũ đấm vỡ!
Toàn bộ xương cánh tay gã truyền đến tiếng "rắc rắc rắc", tất cả xương trong cánh tay phải của Răng Nanh đều vỡ nát chỉ trong nháy mắt.
Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Răng Nanh.
Răng Nanh khiếp sợ nhìn chằm chằm Hồng Thanh Vũ, liên tục run rẩy hỏi: "Chiến thần ư? Chẳng lẽ mày là Chiến thần ư?"
Gã không thể tin được, người ở bên cạnh Trần Hạo Hiên có thực lực của Chiến thần, như vậy thì thực lực của Trần Hạo Hiên sẽ như thế nào? Cũng là Chiến thần ư?
Hồng Thanh Vũ không để ý đến gã, anh ta nhìn thấy Hạt Tiêu trong lồng ngực còn chưa tỉnh thì mới yên tâm hơn một ít.
Răng Nanh đột nhiên quay đầu lại nói với Đổng Quân Ngôn: "Đại ca, con chó bên cạnh nó rất mạnh, phải cẩn thận."
Đổng Quân Ngôn ngồi ở trên ghế, không đếm xỉa đến lời gã nói.
Ông ta lạnh lùng cười: "Mạnh ư? Có ích lợi gì. . . Người của Hắc Ảnh Đàm đã tập hợp xong xuôi hết rồi, thế giới này là của Hắc Ảnh Đàm chúng ta! Có mạnh hơn nữa thì liệu có thể tránh được đạn không?"
Những người khác trong nhà họ Đổng cũng cười ha hả.
"Không phải chỉ là một Chiến thần thôi sao, đến lúc đó giết là được!"
"Hắc Ảnh Đàm mở ra lần nữa cần danh tiếng chấn động trời đất, theo tao thấy thì giết chết Chiến thần chính là danh tiếng tốt nhất đấy."
"Đúng rồi, Răng Nanh cứ yên tâm đi, bọn tao sẽ báo thù cho mày."
Đổng Quân Ngôn nhìn đồng hồ, một là ông ta đúng là bị chấn động bởi thực lực của Hồng Thanh Vũ, hai là thời gian hiện tại cũng không còn sớm nữa.
Ông ta cầm ống tuýp đi về phía Trần Hạo Hiên lần nữa rồi vung tay lên nói: "Tất cả các anh em của Hắc Ảnh Đàm, bao vây chúng nó lại cho tao!"
Người trong Hắc Ảnh Đàm và người của nhà họ Đổng gia đông nghìn nghịt, tiếng gầm ầm trời.
"Đổng Gia, giết nó đi!"
"Đổng Gia, giết hai cha con này đi!"
"Đổng Gia, đến lúc đó hãy để Phương Hy Văn lại cho chúng tôi nhé, Phương Hy Văn nổi tiếng là xinh đẹp mà."
Đổng Quân Ngôn đi tới trước mặt Trần Hạo Hiên, ông ta cầm ống tuýp chỉ vào anh rồi cười ha hả: "Trần Hạo Hiên, anh đúng là một ông bố vô dụng. Chỉ có một chút bản lĩnh này thôi mà cũng muốn bảo vệ con gái anh hả?"
"Hai tiếng đồng hồ đã qua mà đến một người anh cũng không gọi tới được!"
"Bây giờ, tôi sẽ ở ngay trước mặt anh, đánh chết con gái anh!"
Trần Hạo Hiên quay đầu nhìn chằm chằm Đổng Quân Ngôn.
Trái tim của Đổng Quân Ngôn đột nhiên run lên.
Ông ta bị chấn động bởi ánh mắt của Trần Hạo Hiên!
Đây. . . là ánh mắt của con người ư?
Ánh mắt này giống như ánh mắt của ác ma ở sâu bên dưới địa ngục, đến địa ngục cũng phải sợ hãi.
Ánh mắt ấy đang nhìn ông ta, đang nhìn chằm chằm vào ông ta.
Trần Hạo Hiên chậm rãi đứng lên, phủi sạch bùn đất trên người.
Năm năm qua, con gái anh và Phương Hy Văn bị khinh bỉ, bị chửi bới, bị đánh đập, họ giống như giun dế, như chuột nhắt chỉ có thể kéo dài hơi tàn ở nơi không thể thấy được ánh sáng.
Năm năm qua, nụ cười của họ đều nhuộm lẫn cay đắng, toàn thân đều là mùi rác rưởi, có rửa thế nào cũng không sạch sẽ được.
Hiện tại, vất vả lắm anh mới trở về được.
Có người muốn đánh chết con gái ở ngay trước mặt một người bố?
Có thể ư?
Trần Hạo Hiên nhìn chằm chằm Đổng Quân Ngôn, anh giận dữ nói: "Ông. . . cứ động vào con gái tôi thử xem."
Đổng Quân Ngôn ha hả cười lớn, ông ta quát người ở bên cạnh: "Nó vẫn còn khờ khạo lắm, nó tưởng rằng tao không dám động vào bọn nó kìa, ha ha ha. . . Các anh em, tao có dám động không?"
Người ở bên cạnh Đổng Quân Ngôn đều lớn tiếng cười nói.
"Trần Hạo Hiên, mày xuống Địa ngục đi thôi!"
"Nợ máu trả bằng máu!"
"Hôm nay Hắc Ảnh Đàm sẽ mở ra một lần nữa!"
Tiếng hô chấn động núi rác.
Đổng Quân Ngôn cầm ống tuýp chỉ vào Trần Hạo Hiên rồi nói: "Người của tôi đều đang ở nơi này, anh định dùng cái gì để bảo vệ con gái anh đây? Chỉ bằng hai người các anh thôi ư? Chỉ bằng người bạn Chiến thần của anh thôi ư?"
Trần Hạo Hiên nhìn về phía xa.