Dưới chân Núi Rác chật như nêm cối.
Mưa xối xả tầm tã, từng tiếng sấm rền rung động trời đất.
Dưới chân Núi Rác, người nhà họ Đổng xông tới bất chấp mưa gió.
Rốt cuộc bọn họ tìm được xác Đổng Anh Duy dưới cần trục.
Đổng Quân Ngôn nhìn thi thể của Đổng Anh Duy, siết chặt nắm tay.
“Người đâu?” Ông ta hét lên, âm thanh chấn động làm rác rưởi lăn xuống dưới.
Đám người nhà họ Đổng lắc đầu trả lời: “Không, không rõ… Thưa ông Đổng, lúc chúng tôi lên tới nơi thì người kia đã đi rồi. Có lẽ sợ chúng ta nên đã chạy trốn!”
Đổng Quân Ngôn đấm tay vào tảng đá bên cạnh, tảng đá lập tức biến thành bột mịn.
Mắt ông ta đỏ rực lên.
"Tìm cho tôi, có phải đào ba tầng đất lên cũng phải tìm bằng được người cho tôi!”
Người nhà họ Đổng lại nhanh chóng tản ra xung quanh tìm kiếm, thành phố Ninh Hạ rối loạn cả lên.
Ngay cả cảnh sát của thành phố Ninh Hạ cũng bị thế trận này làm cho khiếp sợ.
Trong lúc này, Triệu Tuấn Khang phụ trách đội tuần tra đã gọi điện cho Đổng Quân Ngôn.
“Đổng Quân Ngôn, ông muốn làm gì vậy, đừng làm bậy.”
Trước sự phẫn nộ của Đổng Quân Ngôn, lời nhắc nhở của Triệu Tuấn Khang chẳng có chút khí thế nào.
Đổng Quân Ngôn lạnh giọng nói: “Triệu Tuấn Khang, chúng tôi đang tìm người.”
Triệu Tuấn Khang cảnh cáo: “Tìm người cái gì? Đổng Quân Ngôn, nếu ông thật muốn tìm ai thì tổ tuần tra chúng tôi có thể tìm thay ông. Nhưng ông điều động nhiều người như thế là làm rối loạn trật tự trị an, ông đừng ép tôi ra tay.”
Đổng Quân Ngôn nhếch miệng cười: “Ép ông ấy à? Ông có tư cách gì để tôi phải ép?”
Nếu là ngày thường thì Đổng Quân Ngôn có lẽ còn hơi chút kiêng dè Triệu Tuấn Khang. Nhưng hôm nay, Hàn Ảnh Đàm sẽ tái xuất.
Chỉ là một tổ tuần tra nho nhỏ của thành phố Ninh Hạ mà thôi, không đáng làm bọn họ để vào mắt.
Đổng Quân Ngôn dứt khoát cúp máy, đứng trên đỉnh Núi Rác quát ầm lên xả giận: “Các anh em, người nhà họ Đổng chúng ta không thể chịu ức hiếp như thế được! Dám đánh con trai tôi chính là đánh vào mặt cả nhà họ Đổng. Hôm nay Hắc Ảnh Đàm tái xuất, chúng ta muốn cả thành phố Ninh Hạ phải trả giá đắt!”
Dưới chân Núi Rác, tiếng hô của đám người nhà họ Đổng rền vang rung trời chuyển đất.
“Trả giá đắt!”
“Trả giá đắt!”
“Trả giá đắt!”
Đổng Quân Ngôn lại điên cuồng gào hét một lần nữa: “Hôm nay tôi muốn cậu ta nợ máu phải trả bằng máu! Xử tử toàn bộ những người tham dự!”
Tiếng hô của người nhà họ Đổng cũng vang lên theo.
“Nợ máu trả bằng máu!”
“Nợ máu trả bằng máu!”
“Xử tử toàn bộ!”
Tiếng reo hò vang trời, đám người nhà họ Đổng hung tợn như lang như sói.
Đúng lúc này, ở phía xa có một người mặc trang phục nhà họ Đổng ho to: “Thưa ông Đổng, ở đây có một ngôi nhà gỗ.”
Đổng Quân Ngôn quay đầu tập trung nhìn, sau đó đi về phía ngôi nhà.
Bên ngoài ngôi nhà gỗ có một cái bát vỡ và một số rác rưởi mới nhặt về.
Có thể nhận ra nơi này có người ở lại quanh năm.
Đổng Quân Ngôn nhếch miệng cười.
“Hai mẹ con chết tiệt kia ngày thường ở tại chỗ này đúng không?”
Đổng Quân Ngôn giơ chân đạp bay cánh cửa của ngôi nhà gỗ.
Trong căn nhà lại không có bóng dáng Phương Hy Văn và Hạt Tiêu
Chỉ có một ông cụ già lọm khọm đang co quắp trong góc tối.
Ông ấy bưng một bát cháo loãng chỉ có vài hạt gạo, run rẩy đến mức nước cháo cũng bắn tung tóe ra ngoài.
Đổng Quân Ngôn bước đến, nắm lấy cánh tay gầy guộc của ông cụ.
“Đứng dậy cho ông!”
Sau đó bắp tay cường tráng của ông ta nhấc ông cụ lên cao, ném thẳng về phía Núi Rác ngoài cửa.
“Phương Hy Văn và cái đứa con hoang kia đang ở đâu?”
Đổng Quân Ngôn hỏi thẳng vào vấn đề.
Ông cụ biết Đổng Quân Ngôn đáng sợ thế nào, bởi vì trong năm năm qua, chỉ riêng Đổng Duy Anh đến gây chuyện đã gần như ép chết Phương Hy Văn rồi.
Càng đừng nói Đổng Duy Anh chỉ mượn danh bố mình để ra oai mà thôi.
Ông cụ từ tốn lắc đầu nói: “Tôi... tôi không biết Phương Hy Văn… Tôi chỉ là người nhặt rác ở đây.”
Đổng Quân Ngôn không kiên nhẫn, dứt khoát rút dao trên người ra đâm thẳng vào bụng ông cụ.
“Giờ ông đã nhớ ra chưa?”
Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng ông cụ.
Đôi mắt ông ấy tràn ngập sợ hãi.
Cơ thể lọm khọm càng run rẩy mãnh liệt hơn.
Nhưng ông cụ vẫn cắn răng nói: “Tôi... tôi thật sự không biết mà.”
Đổng Quân Ngôn xoay khớp cổ tạo ra âm thanh răng rắc.
Bấy giờ, mấy gã đàn ông to con đứng bên cạnh Đổng Quân Ngôn cầm ống thép bước lại gần ông cụ.
“Thưa ông Đổng, ông nghỉ ngơi đi, để chúng tôi giúp ông già này tăng trí nhớ.”
Cơ thể lọm khọm của cụ già nằm rạp trên mặt đất.
Ông ấy liên tục lùi về sau, lùi về sau nữa.
Lùi đến góc tường tối thì đã hết khoảng trống để nhích người tiếp.
Cả người ông cụ run bần bật, nhưng ông ấy không định khai gì cả.
Từng tiếng ống thép va đập truyền ra từ Núi Rác.
“Miệng rất cứng đấy, đừng tưởng là tôi không biết ông già chết tiệt nhà ông vẫn luôn chăm sóc cho hai mẹ con kia. Ông không nói thì tôi cũng có cách tìm ra.”
Đổng Quân Ngôn cười âm hiểm, sau đó móc điện thoại ra gọi cho Phương Bảo Quyên.
Đây là lần đầu tiên Phương Bảo Quyên nhận được cuộc gọi của Đổng Quân Ngôn.
Cô ta không dám dây vào người như Đổng Quân Ngôn.
Phương Bảo Quyên cười xòa: “Ông Đổng, ngọn gió nào thổi ông tới chỗ tôi thế?”
Đổng Quân Ngôn trực tiếp hỏi thẳng vào chủ đề: “Phương Bảo Quyên, lập tức nghĩ cách nói cho Phương Hy Văn và con gái của nó biết ông già nhặt rác kia đang ở tay chúng tôi.”
Phương Bảo Quyên là người khôn lanh, làm sao cô ta không biết Đổng Quân Ngôn tìm mẹ con Phương Hy Văn để làm gì.
Tin tức về cái chết của Đổng Duy Anh đã lên ti vi rồi.
Phương Bảo Quyên cười quyến rũ: “Ông Đổng, ông yên tâm nhé. Tôi chắc chắn sẽ xử lý việc này thật gọn gàng cho ông!”
Sau khi cúp máy, Phương Bảo Quyên bấm gọi một số liên lạc trong danh bạ.
Đây là số máy cũ từ năm năm trước của Phương Hy Văn.
Điện thoại thông suốt, người nghe máy lại là Hạt Tiêu.
Giọng của Phương Bảo Quyên thay đổi hoàn toàn, bà ta dịu dàng nói: “Hạt Tiêu ngoan, bây giờ cháu đang ở đâu nhỉ?”
Hạt Tiêu không trả lời, mặc dù bé còn nhỏ tuổi nhưng đã biết Phương Bảo Quyên không phải hạng người tốt.
Phương Bảo Quyên thở dài, nói tiếp: “Haiz, cháu gái ngoan à, cháu chưa biết nhà họ Phương chuẩn bị mời cháu và mẹ quay về à? Sau này, hai mẹ con cháu không phải sống cực khổ nữa.”
Hạt Tiêu nghe câu này thì hơi động lòng.
Không cần phải đi nhặt rác nữa ư?
Nhưng cô bé vẫn không lên tiếng.
Phương Bảo Quyên bắt đầu lộ ra đuôi cáo, cô ta cố ý nói: “Ban nãy cô đến Núi Rác để thông báo tin vui này cho cháu và mẹ. Cô còn mua gấu bông mà cháu thích nhất, nhưng cô vừa đến Núi Rác thì đã nhìn thấy ông cụ cùng nhà với cháu bị người ta đánh đập.”
Tâm hồn của Hạt Tiêu vẫn lương thiện.
Năm năm qua, ông cụ cùng nhà vẫn luôn chăm sóc cho hai mẹ con cô bé.
Đối với bọn họ, tuy ông ấy không phải người thân, lại hơn cả người thân.
Rốt cuộc Hạt Tiêu mở miệng hỏi: “Ông nội bị sao vậy ạ?”
Phương Bảo Quyên thấy Hạt Tiêu mắc câu bèn nói: “Ông ấy bị té ngã, gãy một cánh tay, chắc không sống nổi nữa. Giờ cháu đang ở đâu, cô đến đón cháu…”
Ông nội sắp chết ư?
Hạt Tiêu được ông cụ nuôi từ nhỏ, tình cảm thân thiết hơn cả cháu gái bình thường.
Nhưng mà bây giờ cô bé đang ở trong bệnh viện quân khu, Phương Bảo Quyên đâu thể vào được.
Người lớn muốn gạt trẻ em, thật sự quá đơn giản.
Phương Bảo Quyên cố ý nói vọng vào điện thoại: “Thôi vậy, cháu cứ ngoan ngoãn nằm viện đi. Dù sao thì ông ta cũng chỉ là lão già nhặt rác hôi thối.”
Tiếp theo, Phương Bảo Quyên cúp máy.
Hạt Tiêu khổ sở tận đáy lòng, cô bé há miệng khóc.
Ông nội không thể chết được.