Một bên khác, Lăng Tuyết thất hồn lạc phách về đến trong nhà.
Chú ba đang ngồi ở trên ghế sa lon xem báo chí, nhìn thấy Lăng Tuyết trở về, không khỏi nhíu mày hỏi:
"Tiểu Tuyết, không phải con đi tham gia buổi đấu giá từ thiện sao? Sao nhanh như vậy trở về rồi?"
Lăng Tuyết thở dài.
"Con... Con gặp Lăng Việt."
"Ồ?"
Chú ba liền để tờ báo đang cầm trong tay xuống, có chút không vui hỏi:
"Tên nhóc con kia gây phiền toái cho con sao?"
"Không có."
Lăng Tuyết lắc đầu.
"Cũng đúng, với thân phận bây giờ của Lăng Việt thì sao có thể tiến vào được buổi giá được, cho nên cũng không tạo ra phiền phức gì cho con? Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cha thấy con rất buồn phiền?"
Giọng nói của Lăng Tuyết mang theo một chút mất mác nói:
"Lăng Việt cũng vào được bên trong buổi đấu giá."
"Con nói cái gì?"
Chú ba đột nhiên giật mình.
"Cái này sao có thể? Lấy thân phận của nó bây giờ, đến nuôi sống chính mình cũng không có khả năng, làm sao có thể tiến vào chỗ đó được?"
"Là Mục Y Nhân dẫn anh ta vào!"
Chỉ một câu trả lời của Lăng Tuyết, hoàn toàn bỏ đi lo nghĩ của cha nàng.
Chú ba từ trong túi móc ra một hộp Phù Dung Vương, rút ra một điếu thuốc láchâm lên hút một hơi thật sâu, cau mày.
"Tính sai rồi! Vốn cho rằng đời này của nó, chỉ là một tên nghèo hèn, không còn có khả năng xoay chuyển! Cha có thể nghìn tính vạn tính, lại bỏ sót Mục Y Nhân!"
Chú Ba Lần nữa rít một hơi thuốc lá thật sâu, sắc mặt trịnh trọng nói:
"Về sau, gặp lại Lăng Việt, thì khách khí với nó chút đi. Dù sao sau này nói không chừng còn cần đến nó!"
Lăng Tuyết thở dài một hơi.
Cô vô cùng không thích cha mẹ của mình, nói chuyện như vậy.
Lúc Lăng Việt không có tiền, mọi người coi hắn giống như một loại đồ bỏ đi!
Lúc Lăng Việt có tiền, thì lại muốn lấy lòng hắn, giả bộ như là người thân ở trong gia đình!
Đây là chuyện buồn cười cỡ nào?
Càng buồn cười hơn chính là, cô từ nhỏ đến lớn sống dưới một gia đình như vậy, cũng biến thành bộ dáng như vậy.
Một bên khác, sau khi Lăng Việt và Mục Y Nhân dùng cơm xong thì từ biệt nhau.
"Hôm nay thật sự cảm ơn anh! Nếu không có ánh, chỉ sợ tôi không thể cầm được di vật gia tộc người yêu của tôi. Mặt khác cũng không có khả năng sẽ có cơ hội đạt được công nghệ thêu thùa thời cổ đại."
"Cô quá khách khí, chẳng phải cô đã mời tôi ăn cơm hay sao? Giữa chúng ta hòa nhau."
"Khó mà làm được, về sau có cơ hội, tôi vẫn còn muốn cám ơn anh."
"Vậy thì cô nên nghiên cứ cho tốt công nghệ thêu thùa, nếu sau này có thể bán chạy được, nói không chừng tôi còn muốn dựa vào cô để kiếm một số tiền lớn!"