Đối mặt với những lời mời thịnh tình của mọi người, Trần Lễ Thạch chỉ là cười nhạt một tiếng.
"Các vị, thôi được rồi, bản thiếu đã có chỗ ngồi!"
"Ồ?"
Mọi người nghi hoặc không hiểu.
"Trần thiếu, mấy vị trí ở phía trước đã bị chúng tôi chọn sao ngài ngôi được?"
"Ha ha ha...."
Trần Lễ Thạch cười ngạo nghễ, một tay chắp sau lưng, chỉ về phía một loạt chỗ ngồi hàng thứ nhất, nói:
"Ầy, chỗ ngồi của bản thiếu chính là chỗ này!"
"Hít hà!"
Mọi người nhịn không được cùng nhau hít sâu một hơi, từng người trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Lễ Thạch, hỏi:
"Trần thiếu, chẳng lẽ vốn lưu động của ngài hiện tại, đã đạt đến 1.5 tỷ rồi sao?"
Trần Lễ Thạch cười ha ha.
"À chuyện này thật không có khoa trương như vậy! 1.5 tỷ thì bản thiếu không có, nhưng mà mấy trăm triệu, thì tôi có. Còn việc bản thiếu có thể ngồi ở hàng thứ nhất nguyên nhân chủ yếu là bởi vì lần đấu giá này, Trần gia chúng tôi là nhà tài trợ cho nên được tặng cho hai chỗ ngồi."
Mọi người nghe nói lời ấy, sự kinh ngạc đã dần biến mất nhưng cũng không nhịn được mà tán dương:
"Không hổ là Trần gia, tài lực hùng hậu, đến buổi đấu giá từ thiện cũng có thể tài trợ!"
"Bây giờ Trần gia dựa vào tài trợ ngồi hàng thứ nhất, đã rất khó lường! Cái này chỉ sợ chừng hai năm nữa, sợ là ở trong thẻ của Trần thiếu sẽ có 1.5 tỷ, không cần tài trợ buổi đấu giá cũng có thể ngồi tại hàng thứ nhất!"
"A a a a...."
Trần Lễ Thạch hai tay đặt sau lưng, cười ngạo nghễ.
"Các vị chớ có quá nâng tôi lên tận trên trời tuy Trần gia chúng tôi có gia nghiệp lớn, nhưng còn không có khoa trương như vậy, tất cả đều là nhờ ngày thường có các vị giúp đỡ! Sau này Trần gia chúng tôi còn cần nhiều hơn sự hợp tác của các vị lão tổng mới được!"
Mọi người vội vàng bày tỏ lòng trung thành.
"Trần thiếu ngài quá khách khí, sau này ngài có cần chúng tôi làm gì cứ việc mở miệng! Cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, chúng tôi cũng không chối từ!"
Trần Lễ Thạch vung tay lên.
"Câu nói này nói rất hay nha, vậy thì sau này mọi người cùng nhau phát tài!"
"Cảm ơn Trần thiếu!"
"Được rồi! Không nói nhiều nói nữa, bản thiếu phải ngồi xuống cái đã, buổi đấu giá lập tức sẽ bắt đầu, các vị cũng ngồi xuống đi!"
"Vâng vâng vâng!"
Mọi người vội vàng ngồi xuống, còn Trần Lễ Thạch thì lại lườm Mục Y Nhân trong ánh mắt của anh ta lộ rõ vẻ đắc ý!
Phảng phất giống như muốn nói, Mục Y Nhân, cô đúng là một cô gái ngu ngốc, không chịu làm người của bản Thiếu gia, thật sự đúng là mắt chó của cô bị mù cả rồi!
Hiện tại, cô đã biết sự chênh lệch của hai người chúng ta rồi chứ?
Mất đi bản thiếu, chính là sự quyết định ngu xuẩn và sự hối hận nhất đời này của cô!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!