“Không xử trí cậu ta thì cơn giận này khó mà nuốt trôi được!”
Trong lúc tức giận, điện thoại của một thành viên trong hội đồng vang lên.
Sau khi nghe đối phương nói, lửa giận trên mặt ông ta dần tiêu tán và trở nên có chút ngưng trọng.
“Đã điều tra rõ ràng chưa? Liệu có sai sót nào không?”
“Được! Tôi biết rồi!”
Sau khi ngắt điện thpại, hơi thở của ông ta có chút yếu đi. Bên trong con ngươi lộ ra vẻ đáng sợ.
Thấy vậy, mọi người không khỏi nghi hoặc.
“Lão Bạch, có chuyện gì thế?”
Lão Bạch nhìn lướt qua mọi người với ý vị sâu xa, ông ta nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Thanh Long Bạch Hổ mạch chính là Lăng gia!”
“Ông nói gì cơ?”
“Người tạo ra Thanh Long Bạch Hổ mà ngày ấy chúng ta nhìn thấy chính là Lăng gia!”
Trong xe nhất thời yên tĩnh lại, mọi người nhìn nhau và đều có thể nhìn ra sự sợ hãi trong mắt của đối phương!
Người của Lăng gia có thể tạo ra Thanh Long Bạch Hổ mạch ư?
Cho dù người tạo ra không phải là hắn thì thực lực của Lăng gia quả thực quá đáng sợ!
Nếu sự thật là như vậy thì Lăng Việt…Sẽ không có ai có thể đối phó được với cậu ta!
Chưa nói tới chuyện có khả năng vị cao nhân kia chính là Lăng Việt, cho dù không phải hắn thì đối phương cũng vẫn là người Lăng gia!
Có được sức mạnh như thế thật đúng là kinh khủng.
Ngay khi người của Long tổ vừa rời đi, một chiếc Maserati màu đỏ đỗ ngay trước cửa y quán Lăng gia.
Bước xuống xe là hai người phụ nữ, một người mặc đồ công sở chuyên nghiệp, trông có vẻ rất giỏi giang, chắc hẳn là một vị lãnh đạo nào đó. Còn người còn lại là một cô gái mặc một chiếc váy in hoa màu xanh nhạt và đeo một chiếc kính râm lớn. Tuy không thể nhìn rõ gương mặt của cô gái ấy nhưng vẫn có thể nhận ra rằng đây là một cô gái xinh đẹp dựa theo từng bước đi của cô ấy. Khí chất của cô ấy rất cao quý, không giống người bình thường. Còn người phụ nữ mặc đồ công sở nhìn cửa lớn của y quán Lăng gia rồi nói: “Y Huyên, em thật sự muốn gặp loại lăng băm này để chữa bệnh sao? Hay là chúng ta ra nước ngoài tìm vài giáo sư nổi tiếng xem sao.”
Cô gái tên Y Huyên nở nụ cười cay đắng.
“Chị Trương, chị đừng nói nữa. Em biết bệnh tình của mình, dù có ra nước ngoài cũng không thể chữa nổi, chỉ càng thêm lãng phí thời gian mà thôi. Hiện tại em cũng không còn hy vọng gì nữa! Đây là nơi mà chị Tiểu Nhã khuyên em tới, chị ấy nói rằng thầy thuốc ở đây rất giỏi, có lẽ đây là niềm hy vọng cuối cùng của em!”
“Em không thể tin lời của Thái Tiểu Nhã được! Hiện ta cô ta đã chạy trốn cùng với ông nội tới Giang Châu và định cư ở đó. Chắc chắn là cô ta sợ em phản bội nên mới cố tình để em tin lời này mà thôi! Nếu như ở đây thật sự có thầy thuốc giỏi như thế thì nơi này chắc chắn sẽ cực kỳ đông đúc! Nhưng em nhìn nơi này chẳng có một ai cả, từ đó có thể đoán ra được khả năng y thuật của hắn ta!”
“Được rồi! Chị Trương, dù sao đi nữa thì em cũng đã tới đây rồi, hay là chị cứ để em đi thử xem sao. Nếu không thì em sẽ hối hận cả đời mất!”
“Được rồi, vậy chị cũng nói trước với em, chị nhất định phải đứng bên cạnh em trong lúc hắn ta chữa trị. Lỡ như hắn ta giở trò đồi bại với em thì sẽ rất phiền phức. Loại lang băm này là không đáng tin nhất!”