Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thần Y Ở Rể

Chương 120: Cuộc gặp gỡ khó quên “Ba Bình?”

Sắc mặt Trịnh Tú Lan nhất thời thay đổi.

“Chủ tịch Lâm, cậu ghê gớm đấy. Tôi đã đối phó với Long Khìn và Thuỷ Bình Vân mấy năm nay mà không giải quyết được, nhưng cậu, một doanh nhân, một bác sĩ, lại giải quyết được! Giỏi, quá giỏi! Bội phục, thật sự đấng bội phục!” Ba Bình híp mắt đi tới, liên tục võ tay.

“Với thế lực của ông, có thể phong tỏa được nhà máy của tôi, Trường Nam ra tay sao?” Phan Lâm bình tĩnh nói.

“Đương nhiên! Cậu đã là kẻ thù của Trường Nam rồi. Trường Nam làm sao có thể ngồi nhìn cậu lớn mạnh ở Giang Thành? Tôi chỉ tỏ ý với Trường Nam một chút thôi, Trường Nam đã toàn lực ủng hộ tôi. Để tôi nói cho cậu biết, những thứ cậu phải đối mặt không chỉ là những thứ này đâu! ” Ba Bình cười.

“Còn gì nữa?” Phan Lâm hỏi.

“Chúng ta cứ chờ xeml”

Ba Bình cười lớn định rời đi, nhưng đi được mấy bước, tốc độ đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn Phan Lâm cười nói: “Phan Lâm, để tôi chỉ đường cho cậu!”

“Nói.”

“Ngày mai, lúc mười hai giờ trưa, cậu đi tìm tôi, quỳ trước mặt tôi, quỳ lạy, chuyển giao quyên sử dụng đơn thuốc chữa viêm mũi và nhồi máu não cho tôi. Nói không chừng tôi sẽ tha cho cậu một mạng, thế nào?” Ba Bình cười nói.

“Không thể nào! Ông đang mơ ở đấy à?”

Trịnh Tú Lan tức giận hét lên.

Bây giờ vai trò của hai đơn thuốc này không chỉ là tạo ra vô số vốn cho Phan Lâm, mà còn là vốn để anh đặt chân ở Giang Thành. Bởi vì tiềm năng của hai đơn thuốc này, Phan Lâm có thể có rất nhiều việc thuận lợi hơn ở Giang Thành. Nhưng một khi mất đi hai đơn thuốc này, mọi thứ mà Phan Lâm thành lập đều bị hủy hoại, giống như núi sập, trời sập. Trường Nam hoàn toàn có thể trừ khử Phan Lâm, thậm chí còn có thể bí mật giải quyết anh.

Trịnh Tú Lan không tham gia vào chuyện này, nhưng là cháu gái của Trịnh Đông Minh, cô cũng biết vài quy tắc bên trong.

“Không đồng ý? Ha ha, vậy tùy cô cậu.

Chủ tịch Lâm, tôi trả câu kia lại cho cậu, cậu chỉ có một cơ hội, mong cậu trân trọng! Tôi sẽ chờ cậu!”

Ba Bình cười đắc ý, rời đi.

Về phần Trịnh Tú Lan, đã sớm giận run lên, suýt chút nữa thì nhặt đá dưới đất lên đánh người.

Phan Lâm suy nghĩ một chút, nói: “Tú Lan, cô nên đến chỗ của Nhật Vy ở vài ngày, chuyện này tôi sẽ lo.”

Trịnh Tú Lan do dự nói: “Phan Lâm, tôi nghĩ cậu nên tìm cách liên lạc với nhà họ Lê hoặc nhà họ Huỳnh ở Yến Kinh. Nam này không dễ chọc đâu, cậu phải nhờ họ ra tay, có lẽ như vậy mới có đường sống.”

“Tôi, Lâm Dương không thích nhờ vả.

Hơn nữa, sự việc chưa đến mức nghiêm trọng lắm. Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết.”

Phan Lâm cười nói.

Trịnh Tú Lan thở dài và nói: “Nếu anh cần sự giúp đỡ của tôi, thì cứ nói.”

“Tôi biết rồi.”

Trịnh Tú Lan rời đi.

Khả năng của cô ấy có hạn, cô cũng biết nếu không có nhà họ Trịnh thì cô không có tài lực gì cả, chỉ có thể đứng nhìn với những chuyện như vậy.

Phan Lâm xoay người lái xe trở về công ty, Hàn Long cũng lập tức đến văn phòng.

“Hồ Thịnh Khang và Đinh Văn Vượng đã lên đường xử lý chuyện này, tình hình khá tệ!

Chuyện này hẳn là có sự can thiệp của Lục Tuấn Vinh, nếu không thì không bao giờ có chuyện đột ngột kiểm tra được.” Hàn Long đem mấy tập tài liệu đặt trước mặt Phan Lâm, nghiêm nghị nói.

“Không phải tôi để cho bọn họ giải quyết người này sao? Sao còn chưa giải quyết xong.”

“Với sự hậu thuẫn của Trường Nam, cho dù mấy người Văn Lượng có nắm được tin gì, cũng rất khó động vào ông ta.” Hàn Long thở dài.

Phan Lâm cau mày lại, suy nghĩ một lúc mới nói: “Nước ta là quốc gia làm việc theo pháp luật. Nếu phạm phát, phải chịu trách nhiệm tương ứng, thông báo cho Văn Lượng, để anh ta chuẩn bị báo cáo với các bộ phận liên quan!”

“Vâng thưa chủ tịch.” Hàn Long gật đầu, đột nhiên đưa một tài liệu khác.

“Cái này là cái gì?”

“Đây là thông tin chỉ tiết về việc chúng ta hỗ trợ nhà họ Lý. Nhân đây, chủ tịch, nhà họ Lâm đã phát triển cực kỳ nhanh sau khi nhận được sự hỗ trợ của chúng ta. Mọi thứ đúng như cậu nghĩ. Nhà họ Lâm đã tính đến việc lấy mọi thứ từ tay Lý Giang. Về phần bà cụ Lý ở trong phòng hồi sức tích cực nửa tháng, tình trạng đã khá hơn, đúng là không tắt thở.”

Hàn Long nói.

Phan Lâm giêu cợt: ‘Bây giờ tôi dám chắc bà Lý sẽ ra tay. Chỉ cần bà ta mở miệng, Lý Giang lúc nào cũng hiếu thảo, nhất định sẽ từ bỏ mọi quyền lợi. Vậy thì tất cả sự vất vả của cả nhà Lý Ái Vân bao lâu nay, không nhận lại được gì, còn nhà họ Lý kiếm được kha khá. Về phần tập đoàn Dương Hoa của chúng ta, cũng không nhận được chút thù lao nào!”

“Đây là giết gà lấy trứng.”

“Có thể nhà họ Lý không còn lối nào!

Nhưng điều khiến tôi không ngờ là tâm nhìn của bọn họ ngắn như vậy.” Phan Lâm lắc đầu.

Phan Lâm không nói.

Lúc này, thư ký gõ cửa đi vào.

“Chủ tịch Lâm, cô Lý Ái Vân, chủ tịch tập đoàn Thịnh Hoa, muốn gặp ngài để nói về phương hướng hợp tác và phát triển trong tương lai của công ty. Không biết ngài có thời gian không.”

“Khi nào?”

“Hai giờ chiều, địa điểm là phòng họp tầng ba của công ty Thịnh Hoa. Người tham gia cuộc họp sẽ do cô Lý Ái Vân quyết định.”

“Giúp tôi trả lời, tôi sẽ có mặt đúng giờ.”

“Vâng, chủ tịch Lâm!”

Thư ký rời đi.

“Nhà họ Lý bắt đầu rồi!” Hàn Long nói.

“Đi chuẩn bị đi, lần này tôi muốn Nhà họ Lý không ngóc đầu lên được!” Phan Lâm đứng lên.

Hàn Long nghiêm túc gật đầu, sau đó đi xuống làm việc.

Sau bữa ăn đơn giản ở công ty, Phan Lâm chuẩn bị ngồi xe đến công ty của tập đoàn Thịnh Hoa.

Hiện tại Lý Ái Vân có thể nói là một người bận rộn, tập đoàn Duyệt Nhan do cô thành lập cũng bước đầu thành hình, lại tiếp quản tập đoàn nhà họ Lý, cả người mỗi ngày đều rất bận rộn. Vì lý do này mà cô còn được giao một chiếc ô tô nhỏ trị giá hàng chục nghìn đô để đi lại.

Cô chỉ biết, hết thảy những thứ này đều do quý nhân tương trợ.

Về phần vị quý nhân kia, chính là chủ tịch Lâm thần bí của tập đoàn Dương Hoa.

Trong phòng làm việc, Lý Ái Vân ngồi một mình suy nghĩ, nhắm mắt lại.

Cô chỉ nhìn thấy chủ tịch Lâm một lần trong tòa án. Mặc dù không nhìn rõ, dù chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhưng cũng có thể đoán được đây là một người đẹp trai.

Giàu có, tài giỏi lại ham giúp đỡ nên dù là người phụ nữ nào đi chăng nữa thì trong lòng cũng sẽ sinh ra cảm giác khác thường.

Lý Ái Vân cũng là một người phụ nữ bình thường, nếu không cảm thấy gì trong lòng là nói dối. Nhưng cô cũng rất coi trọng hôn nhân, cho dù không có quan hệ gì nhiều với Phan Lâm, cô cũng sẽ không dễ dàng nói ly hôn. Dù sao thì ấy là một người rất cố chấp.

Nhưng bây giờ, hoàn cảnh không cho phép cô như vậy được nữa.

Khóe mắt Lý Ái Vân có chút đỏ lên, cô không muốn làm như vậy, nhưng hiện thực đã ép cô đến đường cùng.

“Chủ tịch!” Thư ký đi vào đến cạnh Lý Ái Vân, có chút không đành lòng.

“Sao vậy?”

“Chị có ổn không?”

“Tôi… Tôi không sao.”

“Chồng chị sẽ hiểu cho chị.”

“Hay nói chuyện công việc đi.” Lý Ái Vân gượng cười.

Thư ký đặt tập tài liệu xuống, nói: “Ngài Lý Giang và Lý Thắng đã đến, xe của chủ tịch Lâm cũng vừa tới cửa công ty, cuộc họp có thể bắt đầu.”

“Được.”

Lý Ái Vân hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng họp có một số quản lý bộ phận của tập đoàn Thịnh Hoa. Ngoài ra, Lý Thắng, Lý Giang và Lý Hồng đều đã đến.

Điều này khiến Lý Ái Vân có chút ngạc nhiên.

Bởi vì từ khi bà giao tập đoàn Thịnh Hoa cho cô, 90% cổ phần của tập đoàn này đều nằm trong tay cô, nhà họ Lý chỉ nắm 10% cổ phần, những thứ mấy người Lý Thắng quản lý cũng rất ít. Đặc biệt là Lý Hồng, gần giống như Lý Giang trước đây, chỉ ghi tên ở công ty, cuối năm chờ chia một ít, sao hôm nay bà ta lại đến đây? Xuất hiện trong cuộc họp này?

Lý Ái Vân cảm thấy có gì đó không ổn.

“Cô, sao cô lại ở đây?”

“Ha ha, cô cũng chuẩn bị thành lập công ty rồi. Đến đây học hỏi kinh nghiệm, không được sao?” Lý Hồng cười.

Lý Ái Vân cau mày, không nói lời nào.

Lúc này, cửa bị đẩy ra.

Chủ tịch Lâm mặc đồ đen, đội mũ phớt, bước vào với sự hộ tống của Hàn Long.

Lý Ái Vân sửng sốt, vội vàng chào hỏi.

Các thành viên khác của nhà họ Lý và các quản lý cấp cao cũng đã đứng dậy.

“Chủ tịch Lâm đến rồi?”

“Chủ tịch Lâm vất vả rồi!”

“Nào, chủ tịch Lâm, ngồi đây!”

Mọi người chào đón nhiệt tình, đặc biệt là Lý Thắng và Lý Hồng, hận không dính luôn được lên người chủ tịch Lâm.

Đây là người có thể hô phong hoán vũ ở Giang Thành!

Lý Ái Vân muốn bước tới, nhưng lại bị một đám người chặn lại, thực sự không biết làm sao.

“Được rồi, mọi người về vị trí đi! Thời gian của tôi có hạn, chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp càng sớm càng tốt!”

Chủ tịch Lâm ngồi vào chỗ, cười nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!