Chương 105: Con người cặn bã
Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Tú Lan thở mạnh và chợt nhận ra điều gì đó.
“Ông nội!”
Cô ấy vội vàng hét lên.
Nhưng Trịnh Thiên Hào đã rời khỏi nhà.
Cửa đã đóng.
“Có vẻ như Trịnh Thiên Hào vẫn rất biết điều.” Vũ Duy Trường cười nhạt.
“Anh muốn làm gì?” Trịnh Tú Lan liên tiếp lùi lại, run rẩy hỏi.
“Tôi muốn làm gì?” Vũ Duy Trường mở quạt gấp ra, cười khẽ: “Đừng lo lắng, nếu tôi thật sự muốn làm gì với cô, tôi sẽ không chọn ở một nơi như vậy!”
Trịnh Tú Lan thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vũ Duy Trường và nói: “Vậy anh muốn với tôi điều gì?”
“Tôi không có gì muốn nói với cô cả, nhưng để cảnh báo cô.”
“Cảnh báo?”
“Tôi chỉ hỏi cô một lần, cô có theo tôi quay về Trường Nam không?” Vũ Duy Trường nhẹ giọng hỏi.
“Không về!” Trịnh Tú Lan gần như không chút do dự nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Duy Trường, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng vừa dứt lời.
Bốp!
Một cái tát dữ dội vào mặt Trịnh Tú Lan.
Bốp!
Một dấu tay đỏ tươi ngay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt của Trịnh Tú Lan, cô không tránh kịp mã ngã xuống đất, khóe miệng vẫn còn vết máu.
“Anh dám đánh tôi?” Trịnh Tú Lan nhìn Vũ Duy Trường một cách nghỉ ngờ.
“Đánh cô thì sao? Cô cho rằng trong nhà họ Trịnh này, tôi không dám làm gì cô sao?”
Vũ Duy Trường cười híp mắt, trong sâu thẳm con ngươi hung dữ: “Ông nội cô và Trường Nam có quan hệ rất mật thiết. Nhà họ Trịnh của cô không thể đắc tội Trường Nam của tôi, vì vậy dù có hơi làm quá một chút thì nhà họ Trịnh của cô cũng không dám làm gì đâu vì vậy đừng mong nhà họ Trịnh cứu cô.”
“Đánh người…đã được tính là chuyện quá đáng chưa?” Trịnh Tú Lan trợn mắt hỏi.
“Chỉ cần không đánh chết, nhà họ Trịnh và Trường Nam vẫn có thể chữa khỏi, thế này thì tính là cái gì? Hơn nữa, cô sắp gả cho tôi rồi. Tôi đánh cô cũng chỉ là cách thức dạy dỗ vợ của tôi, ai dám nói gì?”
Khi vừa dứt lời, Vũ Duy Trường tát vào mặt Trịnh Tú Lan một lần nữa.
Trịnh Tú Lan run người, vội vàng tránh né.
“Dám trốn sao?” Đôi mắt Vũ Duy Trường hiện lên sự thích thú khi tra tấn người khác, anh ta đá về phía Trịnh Tú Lan.
Trịnh Tú Lan mất cảnh giác ăn phải một cú đá vào bụng dưới, đau đớn bò trên mặt đất, đứng dậy một cách khó khăn.
Vào lúc này, Trịnh Tú Lan mới nhận ra rằng Vũ Dũy Trường có khuynh hướng bạo lực.
Anh ta thích hành hạ và đánh đập người khác, hơn nữa anh ta còn thích người khác Đây là đúng là một kẻ biến thái!
Hoàn toàn là kẻ biến thái một trăm phần trăm!
Trịnh Tú Lan nghiến răng, không biết lấy đâu ra sức lực, vội vàng xoay người chạy về phía bài vị tổ tiên.
“Muốn chạy? Ồ, hôm nay nếu tôi không dạy dỗ loại phụ nữ mất nết như cô, Vũ Duy Trường tôi làm sao có tư cách làm người đàn ông của cô nữa!”
Vũ Duy Trường chế nhạo, cất cái quạt gấp đi, cầm lấy chiếc chổi mảnh mai bên cạnh, chạy về phía Trịnh Tú Lan.
Không có nơi nào để trốn, chỉ có hộp lưu trữ ở trung tâm của sảnh gia tộc.
Trịnh Tú Lan thậm chí còn không nghĩ gì mà chui thẳng vào hộp, nhưng khóa của hộp đã bị hỏng.
Cô ấy vội vàng gửi một tin nhắn cho Phan Lâm, nhanh chóng dùng hai tay kéo chặt nắp hộp.
“Khi gả vào nhà họ Vũ của tôi thì cô nên biết, lời của chồng chính là thánh chỉ, tôi bảo cô làm gì thì phải làm đấy, tôi bảo cô đi vê phía đông thì cô không được đi về phía tây!”
Khi dứt lời, Vũ Duy Trường dùng một cây gậy đập vào cánh tay đang giữ hộp của Trịnh Tú Lan.
Cơn đau dữ dội khiến Trịnh Tú Lan hít mạnh.
“Ai cứu tôi với!”
Trịnh Tú Lan sợ hãi hét lên.
Nhưng không ai trả lời.
“Người nhà họ Trịnh của cô dù có nghe thấy tiếng kêu cứu của cô thì cũng không thể cứu được, cô bỏ ý định đó đi! Bây giờ cô bò ra ngoài cho tôi, liếm giày cho tôi, nghe thấy không?” Vũ Duy Trường cười khẽ, nói.
“Cho dù tôi có chết cũng không làm theo anhl”
Trịnh Tú Lan hét lên một cách khó khăn.
Nhưng sau khi cô vừa nói xong, cây gậy lại đập mạnh xuống.
Những ngón tay của Trịnh Tú Lan lộ ra từ khe hở lập tức chuyển sang màu xanh và đỏ, cô ấy run lên vì đau.
“Cô có cút ra ngoài hay không?” Vũ Duy Trường nheo mắt hỏi.
“Anh sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu!”
Trịnh Tú Lan lại hét lên.
Nhưng giây tiếp theo.
Bốp!
Cây gậy lại đập mạnh xuống.
SÃ Cơn đau dữ dội khiến Trịnh Tú Lan không thể không hét lên.
“Cô có cút ra không!” Vũ Duy Trường hét lên một cách dữ tợn.
Trịnh Tú Lan nghiến chặt hàm răng, thân thể đau đớn run lên, nhưng vẫn đóng chặt hộp không chịu buông!
“Tốt! Tốt! Tôi muốn xem đôi tay của cô có thể giữ nó bao lâu! Hahaha…”
Khuôn mặt của Vũ Duy Trường trở nên hung dữ và điên cuồng, cây chổi trên tay đập vào ngón tay Trịnh Tú Lan như vũ bão.
Rắ!
c Trịnh Tú Lan có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh phát ra khi ngón tay cô ấy bị gãy.
Cô ấy sắp ngất đi.
Không biết đã qua bao lâu.
Cốc cốc cố!
c Cửa của sảnh gia tộc bị gõ.
“Hả?”
Nụ cười trên mặt Vũ Duy Trường cứng lại, cau mày nhìn ra cửa.
“Ai đây?”
“Cậu chủ Duy Trường, ông chủ mời cậy đi qua.” Bên ngoài vang lên giọng nói của người nhà họ Trịnh.
“Làm sao? Trịnh Thiên Hào cảm thấy đau lòng sao? Haha, được rồi, hôm nay buông tha cho cô chủ nhà các người, đợi đến khi cô chủ nhà các người gả cho tôi, tôi sẽ từ từ tính sổ với cô ta.” Vũ Duy Trường cười khúc khích và quay người, vứt cây gậy dính máu, xoay người đi ra ngoài.
Ngay khi Vũ Duy Trường rời đi, một số thành viên nhà họ Trịnh đã lao vào.
“Cô chủ, cô không sao chứ?” Một người giúp việc khóc lóc hỏi.
“Tôi…tôi không sao…” Trịnh Tú Lan lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, nghiêng đầu một cái liền ngất đi.
“Mau, mau đỡ cô chủ, giúp cô chủ đi xuống nghỉ ngơi.”
Một số người gấp gáp kêu lên.
Một lúc sau, hai tay Trịnh Tú Lan quấn vào nhau, người cũng được dìu vào phòng nghỉ ngơi.
Cô ấy đã tỉnh lại, nhưng khuôn mặt đầy sợ hãi.
Vũ Duy Trường này thật biến thái và đáng sợ, đừng nói đến Trịnh Tú Lan có kết hôn hay không, trong hoàn cảnh này, nếu kết hôn, liệu cô ấy có thể sống sót không?
Cơ thể Trịnh Tú Lang khẽ rùng mình, trong đầu cô ấy đã có quyết định rồi.
Bỏ trốn! Nhất định phải bỏ trốn!
Nếu không thoát được thì lập tức tự sát.
Bất kể ra sao, cô ấy sẽ không kết hôn.
Nhưng đúng lúc này, quản gia đột nhiên vội vàng vào phòng.
“Cô chủ! Mời cô theo tôi vào sảnh chính ngay lập tức!” Quản gia Khương nói.
“Làm cái gì vậy?” Trịnh Tú Lan run rẩy hỏi.
“Ông chủ đã thảo luận xong chuyện của hồi môn với cậu chủ Duy Trường, cô chủ, xin hãy lập tức thay đồ để rót trà, sau đó gả vào nhà họ Vũ”
Ngay sau khi nghe những lời này, Trịnh Tú Lan như bị sét đánh, lập tức đơ người.
“Ông nội…ông thật sự vội vàng muốn cháu chết như vậy sao?” Giọng Trịnh Tú Lan nghẹn ngào.
“Cô chủ, ông chủ cũng chỉ vì cô, vì lợi ích của nhà họ Trịnh, mong cô có thể thông cảm.” Quản gia nói nhỏ, đứng sang một bên rồi nói: “Giúp cô chủ mặc quần áo rồi nhanh chóng đưa vào sảnh chính. Thời gian eo hẹp.
Đừng chậm trễ!”
Nói xong, ông ta bước ra khỏi phòng.
Trịnh Tú Lan được giúp đỡ và mặc váy cưới như một con rối.
Nhưng rõ ràng cô ấy không để mặc người khác sắp đặt như thế, khi thay quần áo, cô lặng lẽ giấu chiếc kéo vào gấu tay áo.
Khoảng mười phút sau, Trịnh Tú Lan được đưa đến sảnh chính.
Nhìn mười ngón tay được quấn đầy băng gạc của Trịnh Tú Lan và vết tát trên mặt vẫn chưa mờ, biểu cảm của Trịnh Thiên Hào không có nhiều thay đổi.
Vũ Duy Trường đang ngồi trên ghế, uống trà và phe phẩy quạt.
Nhìn thấy Trịnh Tú Lan đi tới, trong mắt anh ta hiện lên một tia nóng rực.
“Ông nội, tại sao ông lại đối xử với cháu theo cách này?” Trịnh Tú Lan hỏi một cách đau khổ, nước mắt dàn dụa.
“Ông nội cũng có nỗi khổ của ông nội.
Nói tóm lại, cháu chỉ cần biết ông nội sẽ không làm hại cháu.” Trịnh Thiên Hào khàn giọng nói: “Thôi, đi cúi lạy chồng tương lai của cháu trước đi.”
“Cúi lạy? Không thể nào!”
“Có vẻ như những bài học vừa rồi vẫn chưa đủ!”
Vũ Duy Trường đặt tách trà xuống và cười nói.
Trịnh Tú Lan sắc mặt thay đổi, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Được, tôi cúi lạy anh!”
“Ồ? Nghĩ thông suốt rồi sao? Vậy thì tốt, lại đây!” Vũ Duy Trường hơi ngạc nhiên.
Trịnh Tú Lan không nói thêm nữa, chỉ từng bước đi về phía Vũ Duy Trường.
Nhưng ngay lúc cô ấy đến gần Vũ Duy Trường, Trịnh Tú Lan bất ngờ rút chiếc kéo giấu trong gấu tay áo ra và đâm Vũ Duy Trường một cách quyết liệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!