Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thần Y Ngốc Phi

Ngày hôm qua, sau khi Mạnh Như Tuyết tỉnh lại thì liền giam mình trong phòng, không ăn không uống, không gặp bất cứ người nào. Nghe nói, từ bên trong gian phòng còn truyền đến những thanh âm rất kì quái.

Giấc mộng của Mạnh Như Tuyết đã bị hủy đi. Sự tình phát sinh trong ngày hôm qua, đừng nói đến chuyện gả cho Hiên Viên Diệp, mà bây giờ dù chỉ là gả cho công tử đại gia, thì chỉ sợ cũng không có ai nguyện ý cưới nàng.

Rốt cuộc cũng là tự tạo ác quả, tự tạo nghiệt, không thể sống.

Mạnh Phất Ảnh theo chân một tiểu thái giám đi đến Phượng Tê Cung, Thanh Trúc đương nhiên cũng đi theo bên người nàng.

Vừa bước vào Phượng Tê Cung, Mạnh Phất Ảnh còn chưa kịp hành lễ, Hoàng hậu đã tươi cười, nhẹ nhàng bước tới, thân thiết lôi kéo nàng, ôn nhu nói: “ Ngươi đã đến rồi, đến đây, mau ngồi xuống!”

Gương mặt thân thiết kia, gương mặt yêu thương kia làm cho Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình. Theo bản năng, khóe môi nàng nhếch lên, nữ nhân này, diễn kịch cũng không tồi!

Vì chuyện của ngày hôm qua, Hoàng hậu bây giờ chắc chắn đang hận nàng đến thấu xương, vậy mà vẫn có thể trưng ra bộ dạng tươi cười làm thân. Hoàng hậu này thật sự không đơn giản.

Nàng cảm thấy thật đáng ghê tởm thay cho nàng ta.

Thanh Trúc đứng bên, cũng nhịn không được mà cánh môi cũng khẽ giật giật.

“ Hoàng hậu truyền ta đến , không biết có chuyện gì không?” Mạnh Phất Ảnh cực lực xem nhẹ gương mặt ghê tởm đang cười kia, trầm giọng hỏi.

Nàng thật sự một chút nghĩ cũng không thông, Hoàng hậu hôm nay triệu nàng đến, rốt cuộc là có chuyện gì?

Lấy lòng nàng? Làm cho nàng từ nay về sau ngoan ngoãn nghe lời, trở thành một quân cờ trong tay nàng ta?

“ Hoàng Thượng đã hạ chỉ tứ hôn cho ngươi cùng với Thất điện hạ, bản cung đã phân phó người đi chọn ngày tốt, nay mai, chúng ta chính là người một nhà. Ở chỗ của bản cung, không cần phải quá ngượng ngùng, ngươi muốn thứ gì, cứ nói với bản cung. Chỉ cần chỗ bản cung có, bản cung cũng sẽ không tiếc mà cho ngươi!” Vẻ mặt Hoàng hậu càng lúc càng tươi cười thêm vài phần, thanh âm cũng càng lúc càng thân thiết hơn.

Hai mắt Hoàng hậu nhìn bao quát những vật quý báu bên trong phòng của mình, con ngươi càng thêm phần đắc ý.

Này, nàng còn chưa chắc đã gả, nhanh như vậy mà đã biến thành người một nhà rồi sao? Hừ, dùng vật chất hối lộ nàng ư? Thật quá buồn cười.

Hai mắt Mạnh Phất Ảnh quét qua toàn bộ căn phòng. Bên trong căn phòng này, cả gian trong lẫn gian ngoài đều bày biện những vật phẩm trân quý, chỉ liếc nhìn một cái thôi cũng đủ làm người ta hoa cả mắt.

Hư vinh. Trong hoàng cung này, nếu không chiếm được sự sủng ái của Hoàng thượng thì cũng chỉ có thể dùng những vật ngoài thân để thỏa mãn một chút hư vinh trong lòng mình.

Hoàng hậu ở trong cung nhiều năm như vậy, đến bây giờ chắc cũng chỉ còn lại mấy thứ này, một mình ngồi trông.

Nàng thật sự cảm thấy buồn thay cho nữ nhân này!

Lông mày Thanh Trúc hơi chau lại. Hoàng hậu là người rất khó lường, gió thổi chiều nào thì nghiêng theo chiều đó, nhanh như vậy mà đã nghĩ đến việc mua chuộc chủ tử.

Nhưng, chủ tử há lại là người dễ dàng để cho người khác mua chuộc.

“ Đa tạ Hoàng hậu.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, trả lời khá lịch sự. Đôi mắt Hoàng hậu lại càng thêm phần đắc ý, nhưng câu nói tiếp theo của Mạnh Phất Ảnh thì làm vẻ mặt tươi cười của nàng hơi hơi cứng đơ lại.

“ Bất quá, ta không cần những thứ này!”Mạnh Phất Ảnh khép hờ mi, căn bản cũng chẳng có ý đi xem vài thứ kia.

Trên gương mặt Hoàng hậu lộ ra vài phần xấu hổ, trong lòng thì lại càng thêm hận. Nhưng nàng vẫn cố cười khẽ, ôn nhu nói: “ Ha ha, nha đầu ngươi… … không cần khách sáo như vậy.”

Rõ ràng trong lòng đã bực đến cực điểm, nhưng mặt thì vẫn cực lực cười khen ngợi.

“ Nếu Hoàng hậu không có điều gì muốn nói nữa, ta đi thỉnh an Thái Hậu.” Mạnh Phất Ảnh thật không muốn nhìn Hoàng hậu trưng ra bộ mặt tươi cười giả dối kia thêm nữa, và nàng cũng không muốn lãng phí thời gian để ngồi ở chỗ này.

“ Ngươi… đứa nhỏ này, thế nào lại nóng vội như vậy? Bản cung còn có một số việc muốn nói với ngươi.” Hoàng hậu lại một lần nữa kéo tay Mạnh Phất Ảnh lại, gương mặt vẫn cười khẽ như cũ, nhưng chính là, trong con ngươi có thêm vài phần khẩn trương.

Sau đó lại chuyển hướng, nói với Thanh Trúc: “ Vừa rồi bản cung đã cho người xem ngày sinh tháng đẻ của Phất Nhi và Diệp Nhi, hai người quả nhiên là thiên địa hợp. Ngươi lấy đem cho Hoàng Thái Hậu xem, nhất định sẽ làm cho Hoàng Thái Hậu cao hứng, thuận tiện nói với người một tiếng bản cung lưu Phất Nhi lại nơi này, dạy nàng một ít chuyện trong nhà của nữ nhi.”

Nói vòng một lượt mới đi vào điểm chính, lý do hợp tình hợp lý, Thanh Trúc mặc dù không muốn đi, nhưng đây lại là mệnh lệnh của Hoàng hậu, nàng không dám cãi lại.

Hơn nữa, nếu chủ tử ở chỗ này mà xảy ra chuyện, Hoàng hậu dù có trăm miệng cũng không thể nào không bị truy cứu trách nhiệm, cho nên, dù có thế nào thì nàng ta cũng tuyệt đối không dám gây khó dễ, làm hại đến chủ tử.

Đôi mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, thấy Mạnh Phất Ảnh khẽ gật đầu, nàng mới cầm lá sớ chi mệnh theo cung nữ rời đi.

“ Đến đây, bản cung cố ý làm cho người ta nấu chén canh, ngươi tới nếm thử đi!” Sau khi Thanh Trúc rời đi, Hoàng hậu sai cung nữ múc chén canh đến, tự mình tiếp nhận, đưa tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh.

Hai mắt Mạnh Phất Ảnh hơi trầm xuống. Bát canh này mang theo một mùi vị lạ, màu sắc lại hơi đậm. Thoạt nhìn thì không nhận ra điểm gì khác lạ, nhưng dựa vào khứu giác nhạy bén của mình, nàng khẳng định bát canh ở trong tay Hoàng hậu có bỏ thêm thuốc.

Khóe môi lạnh lùng kéo dài một đường, xem ra, đây mới chính là mục đích hôm nay Hoàng Hậu truyền nàng đến.

Nhưng chính là, nàng một chút cũng không nghĩ ra, chiếu theo sự khôn khéo của Hoàng Hậu, tại sao lại hạ độc nàng ngay trong tẩm cung của mình?

Đôi mắt lạnh lùng híp lại, được, nàng cũng muốn nhìn xem, Hoàng hậu rốt cuộc muốn giở trò gì?

Lúc trước thì lãnh đạm, bây giờ Mạnh Phất Ảnh lại bình tĩnh nhìn chén canh kia, cũng không có ý tiếp nhận.

“ Thế nào? Ngay cả chút thể diện này cũng không cho bản cung sao?” Hoàng hậu cố ý nói, tỏ vẻ bất mãn.

Thấy thế, Mạnh Phất Ảnh cố ý do dự một chút, sau đó mới tiếp nhận, đưa đến khóe môi mình. Người nhìn vào tưởng nàng đang uống chén canh đó, nhưng thực chất toàn bộ canh đều bị bọt biển giấu trong ống tay áo của nàng hút hết.

Trải qua sự việc Mạnh Như Tuyết hạ dược nàng ngày hôm qua, nàng đã nghĩ bây giờ người muốn hại nàng nhất định là không ít. Hạ độc ở thời cổ đại này không phải chỉ có một phương thức, cho nên phòng còn hơn chữa, nàng đã cẩn thận để ở trong ống tay áo một khối bọt biển do nàng tự chế.

Thật không ngờ, nhanh như vậy, nàng đã phải dùng đến nó.

“ Ta muốn đi thỉnh an Hoàng Thái Hậu.”

Bởi vì không xác định được Hoàng hậu hạ thuốc gì, cho nên ngay sau khi uống xong chén canh đó, Mạnh Phất Ảnh đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng là, thân hình hơi lung lay một chút: “ Đầu óc ta thật choáng váng!”

Sau đó liền loạng choạng ngã gục lên bàn.

Chỉ có như vậy, nàng mới có thể tra ra xem rốt cuộc Hoàng hậu đã hạ thuốc gì với nàng.

“ Phất Nhi! Phất Nhi! Ngươi làm sao vậy?” Hoàng hậu khẽ đẩy nàng. Đẩy vài cái không có động tĩnh gì, nàng liền đẩy mạnh thêm vài cái nữa, nhưng Mạnh Phất Ảnh vẫn không nhúc nhích, nằm sấp trên mặt bàn.

Sao lại thế này? Tại sao lại hôn mê?” Hoàng hậu chuyển hướng, nhìn cung nữ duy nhất đứng trong phòng, trầm giọng hỏi.

“ Nô tỳ không biết! Lần trước hạ dược nàng, rõ ràng không có choáng váng, mọi thứ vẫn tốt đẹp như cũ, sau hai ngày mới bắt đầu có biểu hiện choáng váng rồi điên ngốc. Liệu lần này có phải là do hạ dược quá nặng cho nên mới sinh ra choáng váng?” Cung nữ kia nhỏ giọng trả lời, hơi dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói: “ Bằng không nô tỳ cứu tỉnh nàng lại bây giờ!”

Mạnh Phất Ảnh âm thầm cười lạnh trong lòng. Nguyên lại, ‘ nàng ‘ ngốc hóa ra lại là do Hoàng hậu làm, mà Hoàng hậu này lại vẫn muốn hạ ngốc nàng.

Và bởi vì thuốc kia hai ngày sau mới phát tác, cho nên Hoàng hậu mới quang minh chính đại ngay tại tẩm cung của mình hạ độc nàng.

Hừ! Muốn làm nàng ngốc phải không? Nàng sẽ hảo hảo chơi đùa đáp lại Hoàng hậu mới được, cam đoan làm cho Hoàng hậu cả đời nhớ mãi không quên.

Lúc cung nữ kia chuẩn bị bấm lên huyệt nhân trung của nàng, Mạnh Phất Ảnh đột nhiên bật dậy…

Mạnh Phất Ảnh không biết, trong chỗ khuất, có một đôi mắt vẫn chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của nàng. Khi thấy nàng đột nhiên hành động, trong con ngươi thâm thúy kia lộ ra ý cười, nhưng vẫn dung túng như cũ.

Nếu nàng đã muốn chơi, vậy thì, hãy theo hắn. Lần đầu tiên, hắn muốn dung túng một người, cũng muốn phóng túng bản thân mình.

“ Đến bên ngoài trông chừng, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào Phượng Tê Cung” Thanh âm lạnh như băng, nhưng giờ phút này lại chứa thêm sự dung túng .

 

Ra bên ngoài coi chừng, không cho phép bất luận kẻ nào được bước vào Phượng Tê Cung.” Giọng nói vẫn lạnh như băng nhưng lúc này lại ẩn chứa một chút dung túng.

Tốc Phong sửng sốt, phải, lần này Tốc Phong hoàn toàn bị sửng sốt rồi , hắn luôn luôn nghĩ rằng mình là người hiểu thất điện hạ nhất, chỉ cần điện hạ nhăn mày nhíu mi hay khoát tay là hắn đã có thể minh bạch ý tứ của điện hạ.

Thế nhưng lời điện hạ vừa phân phó ra , hắn lại có chút không dám tin tưởng lỗ tai của chính mình .

Đưa mắt nhìn vào bên trong gian phòng, theo dõi động tác của Mạnh Phất Ảnh , hai tròng mắt của hắn đột nhiên trợn lên, Tốc Phong dám cam đoan mình theo hầu điện hạ nhiều năm như thế nhưng đây là lần đầu tiên Tốc Phong hắn kinh ngạc như vậy.

Điện hạ muốn hắn đi ra bên ngoài coi chừng, không cho bất luận kẻ nào tiến vào sao ?

Hắn thuyết phục bản thân mình, điện hạ chỉ là không muốn để cho người ngoài thấy bộ dáng thất thố của Mạnh tiểu thư .Dù dặn lòng mình phải nghĩ thế nhưng chung quy vẫn không thuyết phục được bản thân mình.

Bởi vì, nếu điện hạ thật sự không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dáng thất thố của Mạnh tiểu thư thì người hoàn toàn có thể mang Mạnh tiểu thư đi khỏi đây .Điện hạ làm như vậy, rõ ràng là đang dung túng Mạnh tiểu thư , đúng , dung túng cho hành vi ‘hành hung’ đối với Hoàng Hậu !

Hắn chưa bao giờ biết được điện hạ lại có thể tà ác, phúc hắc đến như thế….

Được rồi, nếu chủ tử đã có mệnh lệnh ,thì thân phận nô bộc như hắn đương nhiên phải tuân theo vô điều kiện.

Mặc dù giờ phút này , hắn kỳ thực rất rất muốn ở lại, hắn tò mò muốn biết vị Mạnh tiểu thư kia sẽ lại làm ra hành động kinh hãi thế tục nào nữa … .Thế nhưng, là người thông minh , hắn hiểu được rằng điện hạ tuyệt đối sẽ không muốn nam nhân nào khác ngoài điện hạ thấy được hành động dị thường của Mạnh tiểu thư ,mệnh lệnh của điện hạ thực chất chỉ là cái cớ khiến hắn rời khỏi gian phòng kia.

Lúc này, bên trong gian phòng.

Mạnh Phất Ảnh đột nhiên nhảy dựng lên khiến cho Hoàng Hậu cùng ả cung nữ hoảng sợ, ả cung nữ đang dùng sức giữ lấy nàng bị nàng dọa cho kinh hãi nên liên tục lui về phía sau, thiếu chút nữa là té lăn trên đất.

“Phất nhi, ngươi không sao chứ?” Hoàng Hậu không hổ là con cáo già đã thành tinh, sau vài giây kinh hách đã có thể bình tĩnh trở lại, trên mặt lại khẽ nở một nụ cười, ra sức quan tâm hỏi han .Trong lòng bà ta lại nghĩ, may mà Mạnh Phất Ảnh đã tỉnh lại, hẳn là sẽ không có chuyện gì nữa rồi. Vả lại lúc khai thuốc, thái y cũng đã nói, dược này phải hai ngày sau mới phát tác.

Vậy thì, đến lúc đó chắc chắn sẽ không ai hoài nghi đến Hoàng Hậu.

“Ơ, ngươi là ai?” Mạnh Phất Ảnh ngơ ngác nhìn Hoàng Hậu, vẻ mặt nghi hoặc, giọng nói có vẻ ngu đần, bộ dáng cũng thập phần si ngốc .

Nói về diễn trò, so với đám cổ nhân này nàng sao có thể thua kém.

Hoàng Hậu sửng sốt, trong bụng phát hoảng,tại sao lại ngu đần nhanh như thế này? Thế này .. thế này sẽ khiến cho Hoàng Thái Hậu hoài nghi mất thôi.

“Ta là Hoàng Hậu ? Phất nhi sao lại không nhận ra ta ?” Hoàng Hậu lại thấp giọng hỏi thử.

Hoàng Hậu là vật gì vậy, ăn ngon không?” Mạnh Phất Ảnh chu cái miệng nhỏ nhắn lên, ánh mắt ngu đần hỏi lại.

Hoàng Hậu sắc mặt khẽ biến,con ngươi đen trầm xuống, thế nhưng vẫn dùng giọng nói nhỏ nhẹ , “Phất nhi sao lại thành ra như vậy …”

“Phất nhi? Phất nhi là cái gì ?” Mạnh Phất Ảnh lại chớp chớp mắt, ngây ngốc hỏi tiếp.

Hoàng Hậu lại ngớ ra.

Khi thấy Mạnh Phất Ảnh thậm chí ngay cả mình cũng không nhớ rõ, Hoàng Hậu liền cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, âm thầm thở ra một hơi, dù sao Mạnh Phất Ảnh không nhớ rõ một cái gì cả , đến lúc gặp Hoàng Thái Hậu ,Hoàng Hậu chỉ việc nói là Mạnh Phất Ảnh đột nhiên biến thành như vậy, cho dù Hoàng Thái Hậu có hoài nghi nhưng không có chứng cớ thì cũng không thể làm gì Hoàng Hậu.

“Phất nhi, nào, bản cung đưa ngươi đến chỗ của Hoàng Thái Hậu nhé .” Sau khi hạ quyết tâm , Hoàng Hậu liền đưa tay kéo Mạnh Phất Ảnh, bà ta muốn chủ động đem Mạnh Phất Ảnh qua chỗ Hoàng Thái Hậu, như vậy, Hoàng Thái Hậu sẽ không còn gì để nói.

Mạnh Phất Ảnh trong lòng âm thầm cười lạnh, chưa gì mà đã muốn đưa nàng đi sao ? Hừ, trò chơi hay ho còn chưa bắt đầu đâu.

Nhìn thấy Hoàng Hậu duỗi ra bàn tay, Mạnh Phất Ảnh hung hăng đánh sang , tiếng động vang dội chứng tỏ nàng đã dùng sức lớn như thế nào.

Ta không muốn, ta đói bụng, ta muốn ăn cơ.” Mạnh Phất Ảnh càn quấy hô to, sau đó chạy tới cái bàn, cầm lấy bình hoa sứ đắt tiền trên bàn , hưng phấn hô, “Oaaaa , chân gà đây rồi .”

Nói xong, liền làm bộ sung sướng cắn vào bình hoa sứ, gặm chán chê rồi Mạnh Phất Ảnh tùy tay đem bình sứ kia ném xuống đất.

Người đang nấp trong bóng tối, khóe môi nhịn không được nhếch lên cao, chân gà sao ? Hắn lớn như vậy thế mà còn chưa từng nhìn thấy chân gà lớn như vậy đâu.

“Aaaaa!” Hoàng hậu đau lòng gào lên, đây chính là chiếc bình hoa sứ mấy năm trước phụ thân bà ta mang về từ Nam Dương ,là đồ độc nhất vô nhị , vô cùng , vô cùng quý báu .

Cũng may, ả cung nữ kia kịp thời nhìn thấy, nhanh chóng lao đến đỡ lấy bình hoa sứ.

“Hoàng Hậu, nô tì đỡ được rồi.” Ả cung nữ xoay người,chân còn chưa đứng vững đã vội vã hướng Hoàng Hậu kể công.

Mạnh Phất Ảnh đột nhiên giơ chân lên, đá thẳng lên đùi ả cung nữ, trong miệng còn bất mãn la hét, “Không được đoạt đồ của ta, không cho phép đoạt đồ của ta.”

Ả cung nữ kia vốn đứng chưa vững, mà một đạp của Mạnh Phất Ảnh lại vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho ả ta hoảng sợ, nhào đầu thẳng tắp về phía trước.

Xoảng Bình hoa sứ đắt tiền ở trong tay ả ta nhanh chóng vỡ tan.

“Ngươi…” Hoàng hậu hung hăng lườm ả cung nữ một cái, đau lòng muốn chết , vừa định rống lên thì lại nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh thoăn thoắt đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy trâm ngọc mà bà ta yêu thích nhất lên . Trên chiếc trâm ngọc ấy còn được gắn một con bươm bướm rất tinh xảo.

Oa, là bươm bướm , bay nàoooooooo .” Mạnh Phất Ảnh giơ ngọc trâm trong tay lên, phóng vèo ra xa , đương nhiên ‘’ bươm bướm giả ‘’ ngã trên mặt đất, chịu chung số phận với chiếc bình sứ vô tội kia , trở thành những mảnh nhỏ.

Mạnh Phất Ảnh ha ha cười lớn, chuyển mục tiêu , tấn công hết thứ này đến thứ nọ.

Ngươi, ngươi còn không mau ngăn cản nàng ta lại à, người đâu, nhanh lăn vào đây cho ta.” Hoàng hậu đau lòng gào lên, những thứ kia đều là của cải tích góp từng tí một trong nhiều năm của bà ta.

Phần lớn là những cổ vật quý giá mà phụ thân bà ta đem đến tặng, cũng có một vài thứ do Hoàng Thượng ban thưởng khi bà ta còn được sủng ái, gần đây Hoàng Thượng không còn ban thưởng cho bà ta nữa rồi.

‘’ Dạ ‘’ Đám cung nữ ở bên ngoài nháo nhào chạy vào, xông lên ngăn cản Mạnh Phất Ảnh.

“Không được tới đây , không được tới đây .” Mạnh Phất Ảnh quơ tay túm lấy những cổ vật ở gần chỗ nàng giơ lên , không ngừng ném loạn xạ về phía các cung nữ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!