Trong nháy mắt, sắc mặt Hiên Viên Diệp thay đổi đến mấy lần liền, từ trước tới nay khuôn mặt của hắn lúc nào cũng lạnh như băng , biểu tình phong phú như thế , chỉ sợ chưa có ai từng được thấy qua.
Chính là cảm giác được bàn tay nhỏ bé của nàng cứ gắt gao cầm lấy góc áo của hắn,hành động tựa như bản năng này, không mang chút tâm cơ nào, chỉ có ỷ lại khiến hắn hơi hơi ngẩn ra, tất cả cảm xúc lúc này thật lạ lùng, thế nhưng ngay sau đó hắn liền thu hồi lại hết thảy, khiến cho tất cả những biểu tình kì quái trên mặt vừa nãy biến mất tăm mất tích.
Hắn chưa bao giờ biết, cảm xúc của hắn có thể biến hóa nhanh như vậy.
Ngước mắt nhìn một cái phía bờ bên kia , lông mày nhăn lại một chút, sau đó đột nhiên hắn ôm lấy nàng, bay nhanh về phía đó, dù thuyền cách bờ bên đó một đoạn tương đối nhưng với năng lực của hắn, chân chỉ khẽ lướt như chạm nhẹ vài cái trên mặt nước.
“…” Mạnh Phất Ảnh cái miệng nhỏ nhắn mở to thành hình chữ O, động tác như vậy, nàng trước kia ở trong TV đã xem qua rất nhiều, bất quá, nàng biết diễn viên đều có sử dụng dây thép nha, mà lần này, của hắn…. là.. là khinh công chân chân thực thực sao ?
Oa Oa, quả thực là được mở rộng tầm mắt mà. Cái này có phải hay không chính là Thủy Thượng Phiêu trong truyền thuyết ?
Cũng may,sự kinh ngạc của nàng, cũng chỉ biểu hiện ở trên mặt, chưa hề kinh hô ra thành tiếng.
Rơi xuống đất, Mạnh Phất Ảnh rốt cục lấy lại được cảm xúc, cái cảm giác khó chịu đã không còn nữa rồi, chính là nhìn đến những vết bẩn nhơ nhuốc trên người hắn thì nàng mới giật mình nhớ lại ‘’ hảo sự ‘’ mà mình vừa mới gây ra.
Mình đã phá hỏng mất hình tượng của hắn rồi sao ? Khóe môi nàng hơi hơi run rẩy một cái, thân mình cấp tốc đứng thẳng, rời đi khỏi cái ôm ấp của hắn, thấp giọng nói, “Đa tạ điện hạ.”
Lúc này trong lòng nàng đang có chút suy tư , bối rối .Nàng… nàng có nên nói lời xin lỗi hay không đây … Nhưng mà, nàng biết nam nhân này là người sạch sẽ siêu cấp nha, bình thường hắn đều không cho phép người khác tới gần, giờ phút này, nàng lại làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ chỉ một câu xin lỗi liền có thể giải quyết được sao ?
Yên lặng chờ hắn trừng phạt, chỉ cần không đừng quá phận, nàng coi như có thể chấp nhận đi, dù sao cũng là nàng ói ra cả người người ta, hơn nữa người ta còn hảo tâm đem nàng từ trên thuyền cứu xuống nữa .
Hiên Viên Diệp cảm giác được nàng cấp tốc né tránh cái ôm của mình, hai tròng mắt híp lại một chút, nhìn xem đi , giờ nàng đang bày ra một bộ dáng nhu thuận giống như lần hắn nhìn thấy ở chỗ hoàng thái hậu .
Nàng có vẻ như thật thích dùng bề ngoài nhu thuận như thế này để mê hoặc nhân!
Khóe môi hắn ẩn ẩn kéo ra một tia cười khẽ như có như không , sau đó nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình, đưa về phía nàng, “Việc mình làm, mình phải chịu, mang về giặt đi”
Trong thanh âm, có vẻ như thiếu đi một ít lạnh như băng của ngày thường, lại như có vẻ ẩn dấu một chút khác thường.
Bây giờ còn là mùa xuân,y phục tương đối nhiều, rút đi nhất kiện áo ngoài, cũng không có ảnh hưởng gì.
Nhìn thấy Hiên Viên Diệp cởi y phục của mình, Tốc Phong đang muốn tới nhận lấy, nghe thấy thanh âm của hắn thì vô cùng sửng sốt, trong con ngươi lạnh như băng ẩn quá vài phần kinh ngạc.
” A?” Mạnh Phất Ảnh sửng sốt, đây chính là phản ứng của hắn? ‘Trừng phạt’ của hắn?
“Thế nào? Nghe không hiểu lời bổn vương nói sao ?” Thấy bộ dáng nàng ngu ngơ, Hiên Viên Diệp tâm tình không hiểu sao lại tốt lên một chút, “Không muốn lãnh trách nhiệm sao?”
“Ta giặt , ta sẽ giặt.” Mạnh Phất Ảnh hoảng hốt, phản ứng cực nhanh nhận lấy y phục trên tay hắn, không hề nghĩ ngợi liền đi tới bên hồ, ở trong nước dùng sức chà xát y phục.
Những vết bẩn nhớp nháp do nàng phun lên gì đó, theo dòng nước chảy đều được xối rửa hết.
Tốc Phong hai tròng mắt hơi mở, một mặt khó có thể tin nhìn về phía nữ nhân đang giặt giũ y phục cho vương gia kia, khóe môi không khỏi hung hăng giật giật một cái, nàng chính là cứ như vậy mà giặt y phục cho Vương gia ?
Y phục của Vương gia , bình thường căn bản cũng không để cho người ngoài chạm vào .
Hiên Viên Diệp mặt cứng ngắc, nháy mắt có chút âm trầm, một đôi tay có vẻ như cũng theo bản năng buộc chặt, không biết có phải hay không là muốn hướng cổ người nào đó hung hăng bóp vài cái.
Mà Mạnh Phất Ảnh lại hồn nhiên không hay, nhìn đến những vết bẩn này nọ đều đã được cọ sạch, liền đem quần áo từ trong nước lên, dùng sức vắt khô, sau đó sẽ run lẩy bẩy vì lạnh, cuối cùng hướng về phía Hiên Viên Diệp đi đến.
Thấy động tác giặt giũ của nàng , Tốc Phong khóe môi lại được dịp run rẩy thêm cái nữa.
“Điện hạ.” Vốn là muốn đem y phục đưa cho hắn, chính là,khi nhìn lên thấy gương mặt lạnh như băng của hắn thì nàng hơi giật mình, mới vừa rồi còn không có lạnh như vậy nha, thậm chí bộ dáng của hắn giờ phút này có vẻ như so với bình thường còn lạnh hơn mấy phân, quái dị thật, chả nhẽ cái mặt tốt đẹp vừa nãy chỉ là ảo giác ? Sao có thể lập tức liền thay đổi như thế chứ.
“Ngươi cứ tính toán như vậy đem y phục hoàn cấp bổn vương sao?” Hiên Viên Diệp âm trong thanh lạnh như băng còn ẩn ản hương vị như đang cắn răng nghiến lợi , hắn chưa bao giờ biết cảm xúc của mình sẽ có một ngày không thể khống chế được như thế này.
Mạnh Phất Ảnh là loại người thông minh như thế nào, nhất thời hiểu rõ ra, cuối cùng nàng cũng đã hiểu ra , gương mặt lạnh như băng kia là từ đâu mà đến.
Thời điểm nàng vẫn còn ở hiện đại trước kia chính là vẫn giặt quần áo như vậy , nhưng nàng lại quên mất, ở cổ đại này , thân phận cao quý như hắn, y phục đều phải dùng cỏ cây hoa lệ , đặc biệt biệt nhất để tẩy trừ .
“Đương nhiên không phải, ta nghĩ đến hỏi điện hạ một chút, có thể hay không để ta đem y phục mang về phủ , cọ cọ sạch sẽ , là lượt cẩn thận , sau đó sẽ hoàn cấp điện hạ.” Lấy lại tinh thần, Mạnh Phất Ảnh liên tục giải thích. Thanh âm trầm thấp thể hiện vài phần ý tứ cẩn thận xin lỗi.
Tốc Phong hơi hơi liếc nàng một cái, hắn dám lấy tim gan ra cá cược, nữ nhân kia vừa rồi tuyệt đối không phải muốn như vậy, giờ phút này thế nhưng muốn lừa điện hạ, điện hạ dễ lừa như vậy à?
Điện hạ là người thế nào chứ ? Người luôn luôn thống hận nhất người khác dám lừa gạt nha, nữ nhân này, chỉ sợ…
“Ân.” Hiên Viên Diệp rầu rĩ lên tiếng, thanh âm trầm thấp nghe không ra quá nhiều cảm xúc.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tốc Phong cũng là kinh hãi thiếu chút nữa té nhào, hôm nay điện hạ sao vậy?
“Điện hạ có biết làm như thế nào để tìm được người của tổ chức báo săn không ?” Suy tư một lát, Mạnh Phất Ảnh lại thấp giọng hỏi, nếu mới vừa rồi hắn ở trên thuyền cố ý nhắc nhở nàng, như vậy, hắn nhất định biết đi.
Tốc Phong hai tròng mắt đột nhiên chợt lóe, cấp tốc nhìn về phía Hiên Viên Diệp.
Hiên Viên Diệp con ngươi hơi hơi chợt lóe, nữ nhân này, quả nhiên thông minh, bất quá, cũng chứng minh được suy đoán ban đầu của hắn là đúng, khóe môi hơi hơi nhếch, đồng dạng thấp giọng nói, “Nghe nói, hàng tháng mười lăm có thể ở khách điếm Phong Nguyệt tìm được hắn.”
Tốc Phong khóe môi lần này hung hăng rút hai cái, sự tình hôm nay khiến hắn quá choáng váng…
Ngày mười lăm hàng tháng? Hôm nay không phải là mười lăm sao? Khéo như vậy?
Trong lòng mặc dù có vài phần nghi hoặc nhưng Mạnh Phất Ảnh vẫn thấp giọng nói: “Đa tạ điện hạ đã cho biết.”
Hiên Viên Diệp nhìn nàng một cái, không nói cái gì nữa, sau đó xoay người rời đi, không chờ thuyền nhân phía sau .
“Chủ tử, không sao chứ, vừa mới điện hạ không làm khó người chứ?” Thuyền của Bạch Dật Thần lúc này đã lại gần bờ, Thanh Trúc vội vàng chạy tới,tâm trạng vô cùng lo lắng nên ào ào hỏi, khi nãy nàng ở trên thuyền nhìn thấy cảnh tưởng điện hạ ôm lấy chủ tử thì sợ muốn chết.
“Không có, điện hạ bảo ta đem y phục của hắn giặt cho sạch thôi.” Mạnh Phất Ảnh không chút để ý trả lời, nghĩ rằng, Hiên Viên Diệp có vẻ như chẳng phải kiểu người khó khăn khi ở chung.
Chính là, câu nói vô tâm này của nàng, lại làm cho mọi người ào ào thay đổi sắc mặt.
Đặc biệt là Mạnh Như Tuyết, gương mặt tuyệt mỹ vô song, nháy mắt trở nên trắng bệch.
Người nào cũng biết, y phục của Hiên Viên Diệp từ trước đến nay đều không cho phép người khác chạm vào, lần trước, nàng chỉ đem khăn trên bàn dâng lên cho hắn, hắn chẳng những không tiếp, ngược lại còn để cho Tốc Phong ném bay.
Thế mà .. bây giờ, hắn lại cho phép Mạnh Phất Ảnh giặt sạch y phục cho hắn, hắn rốt cuộc là có ý gì?
Hắn cùng với Mạnh Phất Ảnh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Bạch Dật Thần con ngươi cũng đột nhiên âm trầm, khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh thì hai con ngươi tìm tòi nghiên cứu, nàng cùng Hiên Viên Diệp?
“Phất nhi…” Ẩn hạ sự kinh ngạc trong lòng, Bạch Dật Thần vừa định đi về phía nàng.
“Thanh Trúc, chúng ta trở về đi.” Không đợi lời nói của hắn nói xong, Mạnh Phất ảnh liền xoay người, rời đi.
Bạch Dật Thần sắc mặt càng thêm âm trầm vài phần.
Mạnh Như Tuyết nhìn thấy phản ứng của Bạch Dật Thần, cặp mắt ngoan độc che giấu vài phần tính kế, với năng lực của mình,nàng ta không thể ngăn cản chuyện này, nhưng nếu là cùng hợp tác với Bạch Dật Thần ..
Nghĩ đến một cái kế hoạch hoàn mỹ, Mạnh Như Tuyết khóe môi nhếch lên đầy đắc ý.
Hiên Viên Diệp là của nàng, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đoạt đi.
Quân đội ở giờ Mùi sẽ xuất phát, lúc xuất phát Hoàng Thượng mới biết được kinh phí vẫn chưa vào cửa.
“Hoàng Thượng, tối hôm qua Bạch phủ có trộm, tất cả ngân lượng đều bị trộm, thỉnh Hoàng Thượng có thể thông dung một chút, Dật Thần nhất định trong vòng năm ngày gom đủ ngân lượng, đặc biệt phái người đưa tới quân doanh, tuyệt đối sẽ không trì hoãn thời gian quân đội sử dụng.” Bạch Dật Thần chỉ có thể nói lại câu nói kia, chính là giờ phút này trong sự cung kính càng nhiều thêm vài phần cẩn thận, sợ hãi.
Hoàng Thượng gương mặt âm trầm, lãnh ý phảng phất, không trả lời Bạch Dật Thần, mà là chuyển hướng Mạnh Vân Thiên, trầm giọng nói, “Vân Thiên, ý của ngươi thế nào?”
“Thần chỉ thủ hộ an bình quốc gia , bảo hộ sinh mệnh tướng sĩ .” Mạnh Vân Thiên hai tròng mắt vi liễm, thấp giọng nói, trong thanh âm, cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng khí thế nghiêm nghị kia cũng đủ để bức nhân.
Hắn là một cái hảo nguyên soái, hắn thủ nước, hộ binh, nhưng nếu kinh phí thiếu thốn…
Bạch Dật Thần thân mình cứng đờ, hoàng thượng sắc mặt cũng càng thêm âm lãnh vài phần.
“Kinh phí sao có thể chậm trễ, nếu Bạch công tử nhất thời có khó khăn, không bằng lần này kinh phí liền để ta lo liệu đi.” Một thanh âm đột nhiên vang lên, làm cho ba người cả kinh, tầm mắt chuyển về phía nơi phát ra thanh âm ,khi nhìn thấy người vừa tới thì càng là kinh hãi trợn mắt, há hốc mồm.
Giờ phút này tuy rằng không phải ở trong hoàng cung, nhưng đây cũng là nơi có vô số quan binh canh gác ,vậy mà nam nhân này có thể dễ dàng tiến vào tự nhiên như vậy, võ công quả nhiên là sâu không lường được .
“Báo săn!” Liền ngay người xử sự từ trước nay không sợ hãi như Mạnh Vân Thiên giờ phút này trên mặt cũng nhiều hơn vài phần kinh ngạc,khi ông nhìn thấy tấm mặt nạ trên mặt người này thì trong con ngươi càng lộ ra vẻ âm trầm , người này từ trước tới nay làm việc cực kì quỷ dị ,tại sao lúc này lại xuất hiện tại nơi đây?
“Bộ Kinh Vũ?” Bạch Dật Thần cũng kinh hô lên cùng lúc với Mạnh Vân Thiên, cho tới bây giờ vẫn không có người thấy được bộ mặt thực của minh chủ tổ chức báo săn bởi vì, hắn vẫn luôn che giấu khuôn mặt bằng một chiếc mặt nạ, mà chiếc mặt nạ này chính là vật tượng trưng cho hắn.
Mạnh Vân Thiên cùng Bạch Dật Thần đều từng có duyên gặp qua người này. Mặt nạ màu bạc che toàn bộ dung mạo của hắn nên không người nào có thể tìm tòi , nghiên cứu được chút biểu tình trên mặt hắn.
Hắn ở trước mặt hoàng thượng thế nhưng vẫn mang theo mặt nạ, không thể không nói, hắn thật là đủ cuồng vọng, nhưng không thể không thừa nhận, sự cuồng vọng của hắn là hoàn toàn có nguyên do.
Hoàng Thượng cũng âm thầm kinh ngạc, tận sâu trong con ngươi có nhiều thêm vài phần cẩn thận, người này, quả thật không phải dễ chọc .
Nghe nói lần trước Hoàng đế của Đạt Hề vương triều không biết thế nào chọc phải hắn, sau chuyện đó Đạt Hề vương triều thiếu chút nữa biến mất trong một đêm .
Người này mặc dù ở giang hồ nhưng lại có tài năng làm cho các vị quân chủ phải e ngại.
“Bộ Kinh Vũ tham kiến Hoàng Thượng.” Điều không ngờ tới là hắn lại cực kì lễ phép đi về phía trước thi lễ, tuy rằng thanh âm có chút lạnh lẽo, tay chân cũng khẽ động nhưng được thế này đã là lễ tiết trong giới giang hồ rồi.
“Bộ thiếu hiệp không cần đa lễ, không biết Bộ thiếu hiệp hôm nay đột nhiên tới đây…” Hoàng thượng con ngươi chớp lên,quả thực hắn có chút không hiểu đầu đuôi, theo lý thuyết, Hiên Viên vương triều của hắn cùng Bộ Kinh Vũ cũng không có quá nhiều giao tình, mà lúc này ,Bộ Kinh Vũ lại dâng kinh phí lên, thật sự là…
“Vừa mới ta đã nói rõ ràng, là tới đưa kinh phí .” Bộ Kinh Vũ đi thẳng vào vấn đề, thanh âm trầm thấp nhưng vẫn lộ rõ một loại khí phách không run sợ trước quyền thế, ở trước mặt hoàng thượng mà dám trực tiếp xưng ‘’ta’’.
Hoàng Thượng khẽ giật mình, đầu lông mày cũng không khỏi nhíu lại một chút, “Ta Hiên Viên vương triều cùng Bộ thiếu hiệp cũng không có giao tình bao giờ, hành động của Bộ thiếu hiệp lần này quả thật làm cho trẫm khó hiểu.”
Hoàng Thượng cũng không quanh co hỏi chút nào, dù sao người trong thiên hạ đều hiểu không làm không được ăn đại tiệc, hắn không có khả năng không duyên không cớ thu một số bạc lớn như vậy, hơn nữa còn là từ người này.
“Ha ha…” Bộ Kinh Vũ đột nhiên cười nhẹ ra tiếng, tuy rằng hắn mang theo mặt nạ nên không nhìn thấy được biểu tình trên mặt hắn nhưng thanh âm kia rõ ràng là tiếng cười.
Mạnh Vân Thiên hơi giật mình, theo bản năng liền cảm giác được nụ cười kia có vẻ như quá mức đột ngột, có vẻ như cùng hắn cực kì không xứng. Ẩn ẩn có vẻ như có vài phần…
“Đúng thật là không có giao tình .” Tiếng cười ngừng lại, hắn có vẻ như có chút bất đắc dĩ , nói nhỏ, “Haiz, còn không phải là vì nữ nhân của ta sao?”
Hắn lời này, thật là làm cho ba người ở đây sửng sốt, sao đột nhiên lại xuất hiện một nữ nhân trong câu chuyện này?
Đóng góp kinh phí cùng nữ nhân có quan hệ gì?
“Bộ thiếu hiệp, nếu là không có chuyện gì,thỉnh ngươi rời khỏi đây .” Mạnh Vân Thiên con ngươi trầm xuống, sau đó dùng thanh âm lạnh lùng đề nghị , thanh âm không cao nhưng lại mang theo một cỗ uy nghiêm làm cho không người nào có thể kháng cự, đây là bản lãnh của người được tôi luyện trên chiến trường.
Hắn biết nam nhân này không thể trêu vào, nhưng Hiên Viên vương triều cũng không phải là nơi hắn có thể tùy ý vui đùa .
Hoàng Thượng nhíu mày, có vẻ như thật không ngờ Mạnh Vân Thiên giờ phút này sẽ biểu hiện ra vẻ cường thế như thế , hai tròng mắt lóe lên một cái, nhưng cũng không nói gì thêm.
“Tướng quân Mạnh Vân Thiên uy phong, hôm nay vừa thấy, quả thực danh bất hư truyền.” Bộ Kinh Vũ nhìn về phía Mạnh Vân Thiên, chẳng những không có chút nào tức giận ngược lại còn không tiếc lời tán dương.
“Quá khen.” Mạnh Vân Thiên thanh âm vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng nghe không ra chút nào cảm xúc, chính là,trong con ngươi trung lại lóe lên tia cảnh giác, “Bộ thiếu hiệp có chuyện gì thỉnh nói thẳng ra.”
“Ha ha ha…” Bộ Kinh Vũ lại cười ra tiếng, nhưng lần này lại thay đổi thành cười to, nụ cười này so với lúc nãy thì chân thành hơn rất nhiều, “Hậu gia quả thực sảng khoái, hảo, vậy thì ta đây liền nói rõ, kỳ thực thì chính nữ nhân của ta muốn ta tới đây để quyên kinh phí .”
“Nữ nhân?” Hoàng Thượng lại sửng sốt, không khỏi thấp hô ra tiếng, tại cổ đại này, nữ nhân địa vị thấp, mặc kệ là chuyện gì, đều là nam nhân định đoạt, sự tình lớn như vậy, hắn thế nhưng lại nghe lời một nữ nhân ?
Bạch Dật Thần con ngươi cũng hơi hơi trầm xuống, ẩn quá vài phần khinh thường.
Mạnh Vân Thiên trong con ngươi cũng đột nhiên xẹt qua nhất đạo thương đau, cũng không có tí ti kinh ngạc, nếu là nàng khiến ông đi làm, mặc kệ là chuyện gì, ông đều làm được, chỉ tiếc, nàng lại rời bỏ ông quá sớm.
“Đúng nha, nữ nhân của ta nói để cho ta tới đây quyên kinh phí, sau đó thỉnh Hoàng Thượng trả tự do lại cho nàng.” Bộ Kinh Vũ lại thấp giọng nói, thế nhưng hắn lời nói này của hắn lại càng làm cho người ta có chút không rõ ràng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!