Chương 9 Quỳ xuống
Tiếng bạt tai vang lên khắp phòng bệnh, mặt trái Quách Thiếu Thông sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
" Mày, mày dám đánh tao? Quách Thiếu Thông trừng mắt nhìn Khương Tường, khó có thể tin.
Từ lâu, trong mắt anh , Khương Tường chính là một kẻ nhu nhược, nhưng bây giờ...
"Tôi nhịn anh là để cho qua chuyện, cũng không phải nhịn là sợ anh." Khương Tường lạnh lùng nói.
"Tao giết chết mày." Quách Thiếu Thông giơ nắm đấm lên, muốn động thủ.
“Cậu dám động đến cậu tôi thử xem." Thanh âm lạnh như băng của Lâm Tinh Xảo vang lên, nói: "Dám động Khương Tường, tôi lấy mạng cậu, cậu có tin không? ”
Quách Thiếu Thông quay đầu, chỉ thấy ánh mắt Lâm Tinh Xảo lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào, một chút cũng không giống như đang đùa giỡn.
"Cô rốt cuộc là ai? Quách Thiếu Thông trầm giọng hỏi.
"Tôi là người cậu không bao giờ có thể trêu chọc." Lâm Tinh Xảo mắt hạnh trừng to "
Khí phách!
Quách Thiếu Thông do dự trong chốc lát, không cam lòng buông nắm đấm ra, trước khi làm rõ thân phận tinh xảo của Lâm, hắn không dám động thủ, vạn nhất đụng trúng người thật sự không thể trêu vào.
"Khương Tường! Chuyện này tao sẽ không quên như vậy, mày chờ đấy." Quách Thiếu Thông buông một câu tàn nhẫn xuống, bước nhanh rời khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh cuối cùng đã được sạch sẽ.
"Chị Lâm, cám ơn chị." Khương Tường cảm kích nói.
Vừa rồi Lâm Tinh Xảo bảo vệ hắn, làm cho hắn rất cảm động.
"Chuyện nhỏ mà thôi, không cần khách khí." Lâm Tinh Xảo cười hỏi: "Tát Quách Thiếu Thông một cái, cảm giác thế nào? ”
“Rất sảng khoái!” Khương Tường chỉ cảm thấy một cái tát vừa rồi đã phát tiết mọi buồn bực trong lòng hắn ra ngoài.
Sau đó, Khương Tường lại hỏi Lâm Tinh Xảo: "Chị, có phải cảm thấy em rất hèn nhát không? ”
"Không, cậu không phải là hèn nhát mà là quá tốt bụng." Lâm Tinh Xảo nói: "Cậu vừa mới bước vào xã hội, không muốn gây chuyện, cũng sợ gây chuyện, bởi vì ngươi cậu mình không có tiền không thế, lại không có bối cảnh gì, cho nên mỗi lần gặp chuyện, đều là lui lại lui, tình nguyện mình chịu chút oan ức cũng không muốn đắc tội với người khác. Tâm trạng như vậy, tôi hiểu rất nhiều. ”
"Nhưng, tôi cũng không tán thành."
Lâm Tinh Xảo chuyển đề tài, nói: Nhân thiện bị người khi dễ, Mã Thiện bị người cưỡi, ẩn nhẫn nhượng bộ, kỳ thật cũng không thể giải quyết vấn đề, Quách Thiếu Thông hết lần này đến lần khác khi dễ cậu đây là là minh chứng tốt nhất. ”
"Nhớ kỹ một câu nói của chị, đàn ông muốn đứng vững, nhất định phải nhẫn tâm."
Khương Tường cười khổ nói: "Đạo lý tôi đều hiểu, chỉ là..."
"Chỉ là cậu cảm thấy mình không có bối cảnh, không trêu được bọn họ phải không?"
"Ừm." Khương Tường gật đầu.
Lâm Tinh Xảo cười nói: "Cậu sao lại không thay đổi vị trí suy nghĩ một chút, người chân trần không sợ mang giày, nếu cậu cứng rắn một chút, bọn họ thật sự dám liều mạng với cậu? ”
Khương Tường ngẩn ra.
"Xã hội này, càng có tiền có thế, lại càng sợ chết. Nếu cậu liều mạng với họ, họ chắc chắn sẽ kinh sợ. Lâm Tinh Xảo nói: "Hơn nữa, cậu cũng không phải hoàn toàn không có bối cảnh. ”
"Ý chị là sao?"
"Từ nay về sau, chị chính là chỗ dựa vững chắc của cậu, ai dám khi dễ cậu, chị giết chết người đó."
Khương Tường cũng không biết Lâm Tinh Xảo nói thật hay giả, tóm lại, trong lòng có chút ấm áp.
"Cám ơn chị."
"Tôi không thích cảm ơn bằng lời nói, có thể dùng một chút thực tế chứng minh không?" Lâm Tinh Xảo híp mắt phượng hẹp dài, quy*n rũ nhìn Khương Tường, nói: "Hôn tôi một cái. ”
Ôi, ôi!
Quá trực tiếp!
Mặt Khương Tường lại đỏ lên.
"Ha ha ha, thật đúng là một người dễ thương, không trêu cậu nữa, đưa hợp đồng cho chị." Lâm Tinh Xảo cười duyên.
Khương Tường vội vàng đưa hợp đồng và bút cho cô.
Lâm Tinh Xảo cũng không nhìn nội dung hợp đồng, trực tiếp lưu lại đại danh của mình ở chỗ ký tên.
Xong rồi!
Khương Tường rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Bằng cách này, trạm y tế không có lý do gì để đuổi hắn đi, có nghĩa là hắn có thể ở lại bệnh viện.
Miễn là hắn có thể ở lại bệnh viện, chắc chắn sẽ có cơ hội trở lại phẫu thuật.
"Đúng rồi, chân tôi cậu có thể dùng mao sơn phù chú giúp chữa trị được không?" Lâm tinh xảo hỏi.
Khương Tường lắc đầu, giải thích: "Trong mao sơn phù chú quả thật có một loại tiếp cốt thần kỳ, chỉ tiếc emh còn chưa học, hơn nữa, chân chị đã phẫu thuật, chỉ cần tĩnh dưỡng là được. ”
"Nhưng tôi không thích nằm trên giường bệnh."
"Chờ lát nữa em ngươi đi dạo quanh hoa viên dưới lầu đi!"
"Thật sao? Khương Tường, tôi phát hiện cậu thật sự rất thân mật, nếu cậu là bạn trai của tôi thì tốt rồi. "Lâm Tinh Xảo nhìn Khương Tường, đôi mắt to ngập nước chớp chớp, trong mắt quy*n rũ mang theo một tia vui tươi.
Lại đến nữa.
Khương Tường có chút chịu không nổi.
Người phụ nữ này, tại sao luôn luôn thích trêu chọc chính mình?
"Chị Lâm, tôi đến căng tin làm chút đồ ăn cho chị, chị nằm yên đừng nhúc nhích a!" Khương Tường chật vật chạy trốn khỏi phòng bệnh.
......
Mấy ngày nay Tiền Tĩnh Lan vẫn đau đáu hôn sự của Khương Tường, vừa vặn hôm nay không đi làm, sau khi làm việc nhà xong, cô liền đi tới bệnh viện, muốn tìm Trương Lỵ Lỵ thương lượng để cha mẹ hai bên gặp mặt, định ngày kết hôn.
Cô vừa đến cổng bệnh viện, liền nhìn thấy Trương Lỵ Lỵ đỡ một nam bác sĩ trẻ tuổi đi ra.
Nam bác sĩ kia một tay ôm eo Trương Lỵ Lỵ, bộ dáng hai người rất thân mật.
Tiền Tĩnh Lan là một nữ nhân rất truyền thống, thấy một màn này, trong lòng có chút không vui.
Đúng lúc này, Trương Lỵ Lỵ cũng nhìn thấy Tiền Tĩnh Lan, cau mày hỏi: "Dì, sao lại tới đây? ”
"Lỵ Lỵ, Dì đến tìm con." Tiền Tĩnh Lan đi thẳng vào vấn đề, nói.
"Tìm tôi? Tìm tôi làm gì vậy? ”
"Dì muốn thương lượng với con, tìm một ngày đẹp để gặp cha mẹ con, định ngày kết hôn của con và Khương Tường."
Trương Lỵ Lỵ nhíu mày, hỏi: "Dì, Khương Tường cũng không nói với dì sao? ”
"Nói chuyện gì?" Tiền Tĩnh Lan nghi hoặc.
"Xem ra Khương Tường thật sự không nói ." Trương Lỵ Lỵ nói: "Tôi và Khương Tường đã chia tay. ”
"Hai đứa đã chia tay?" Tiền Tĩnh Lan vẻ mặt kinh ngạc: "Chuyện từ khi nào? Tại sao dì chưa bao giờ nghe Khương Tường nhắc tới. ”
"Khương Tường khẳng định cũng không nói chuyện kia cho dì, anh ta sao chép hồ sơ bệnh án của bác sĩ Quách bị phát hiện, hiện tại đã được điều đến trạm hộ lý làm hộ lý."
Cái gì?
Sắc mặt Tiền Tĩnh Lan trắng bệch, là một người mẹ, điều bà lo lắng nhất chính là tiền đồ của Khương Tường.
"Vậy Khương Tường còn có thể trở về làm bác sĩ không?" Tiền Tĩnh Lan thấp thỏm hỏi.
"Ngay cả công việc cũng mất, còn muốn làm bác sĩ? Hãy mơ đi! "Quách Thiếu Thông ở bên cạnh cười lạnh: “Bà già, bà sinh ra một đứa con trai tốt, sao chép hồ sơ bệnh án của tôi không nói, còn đánh tôi, thật sự là làm gì có lý này. ”
“Cậu nói Khương Tường đánh cậu? Điều đó là không thể. "Tiền Tĩnh Lan căn bản không tin, nói: "Khương Tường luôn luôn đối xử tốt bụng với người khác, chưa từng đánh người, giữa hai người có phải có hiểu lầm hay không? ”
"Hiểu lầm cái rắm." Quách Thiếu Thông chỉ vào mặt trái sưng lên, nói: "Bà già, bà mở to mắt nhìn xem, đây là con trai bà đánh. ”
Trương Lỵ Lỵ cũng ở một bên nói: "Dì, con có thể làm chứng, đúng là Khương Tường đánh. Ba Của Thiếu Thông là phó giám đốc bệnh viện, cho nên cả đời này Khương Tường cũng không thể quay lại làm bác sĩ. ”
Tiền Tĩnh Lan trong nháy mắt mặt không còn màu sắc. Khương Tường là hy vọng lớn nhất của bà.
Tiền Tĩnh Lan khom lưng, trên mặt cố gắng nặn ra một tia tươi cười, nói với Quách Thiếu Thông: "Bác sĩ Quách, tất cả đều là lỗi của Khương Tường, chờ sau khi nó về nhà, tôi nhất định sẽ giáo dục nó thật tốt. Cậu đại nhân đại lượng có rất nhiều, có thể nể mặt tôi không, cho Khương Tường một cơ hội? ”
"Nể mặt bà?" Quách Thiếu Thông một ngụm nước bọt phun lên mặt Tiền Tĩnh Lan, mắng: "Bà tính là cái gì? Mặt mũi có đáng giá không? ”
"Bác sĩ Quách, xin cậu rộng lượng, đều là Khương Tường không hiểu chuyện, tôi thay nó xin lỗi cậu..."
Ba!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!