Tiêu Thanh Đế đẹp trai, bối cảnh mạnh, thật là một người tài nổi bật.
Đàn ông như vậy được phụ nữ tung hô là chuyện rất bình thường.
Khương Tường trừ ao ước ra còn cảm khái vận mệnh bất công, người như Tiêu Thanh Đế vừa ra đời đã đứng trên đỉnh cao cuộc đời, không cần làm cái gì cũng có hết tất cả. Đa số mọi người chúng ta đều sinh ra trong gia đình bình dân bình thường, phấn đấu cả đời, thậm chí mấy đời cũng không thể đạt tới độ cao bẩm sinh của Tiêu Thanh Đế, bởi vậy có thể thấy được đầu thai là một việc cần kỹ thuật.
"Tôi mới tới Giang Châu, hi vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn."
Tiêu Thanh Đế đứng trên đài với khí thế phi phàm nói , Tôi rất thích Giang Châu, không chỉ vì thành phố này rất đẹp, còn vì nơi này có người mà tôi thích."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều hiếu kì. "Cái gì, người anh thích ở Giang Châu?” "Là ai vậy?"
Khương Tường nhìn sang Bạch Băng, chỉ thấy Bạch Băng cúi đầu, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Tiêu Thanh Đế không nói cho đám người người mình thích là ai, mà là thay đổi đề tài: "Đầu tiên tôi muốn cảm tạ Ấu Linh đã tổ chức tiệc tối hoan nghênh này cho tôi."
"Tiếp theo, tôi muốn cảm ơn mọi người đến cổ vũ cho tôi, thật là vinh hạnh."
"Cuối cùng, tôi còn muốn mượn cơ hội này để làm một chuyện trọng đại."
Chuyện trọng đại? Sẽ là chuyện gì?
Mọi người dựng thẳng lỗ tai lên, tò mò nhìn Tiêu Thanh Đế.
Khương Tường mơ hồ cảm giác được chuyện Tiêu Thanh Đế muốn làm hơn phân nửa là có liên quan đến Bạch Băng.
Quả nhiên, Tiêu Thanh Đế nhìn lướt qua cả sảnh một vòng, cuối cùng thì dừng lại trên người Bạch Băng, ánh mắt đó hết sức dịu dàng.
Trong nháy mắt, mọi người đều dời tầm nhìn từ Tiêu Thanh Đế sang Bạch Băng.
"Thì ra người Tiêu công tử thích là cô tal" "Xem ra Tiêu công tử đến là vì cô tal"
"Hai người trai tài gái sắc, quả thực là trời đất tác hợp mài!"
Bốn phía vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Lúc này, Tiền Diễm Như cũng nhìn lướt qua, đầu tiên là bị dung mạo của Bạch Băng làm kinh ngạc, sau đó thì nhìn thấy Khương Tường.
Có câu nói kẻ thù gặp nhau thì căm tức đỏ mắt, đôi mắt Tiền Diễm Như lập tức đỏ lên.
"Thanh Đế, tôi tìm được người ức hiếp mình rồi, hắn ngồi ở chỗ đó."
Nhìn theo hướng ngón tay Tiền Diễm Như chỉ, Tiêu Thanh Đế khẽ nhíu mày, bởi vì người bà ta nói đến đang ngồi cùng Bạch Băng.
"Thanh Đế, giúp tôi giết hắn." Tiền Diễm Như cả giận nói.
"Chị Diễm Như, chuyện này để sau hẳn nói, hôm nay tôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm." Tiêu Thanh Đế nói.
“Tôi mặc kệ! Cậu mau giết hắn giúp tôi! Tôi..."
Tiền Diễm Như chưa nói xong thì Tiêu Thanh Đế đã bắn ánh mắt lạnh như băng tới, trong nháy mắt đó, bà ta cảm thấy toàn thân rét run.
"Chị Diễm Như, tôi nói hôm nay tôi có chuyện rất quan trọng phải làm, tôi hi vọng chị hiểu chuyện một chút. Nếu ai dám phá hư chuyện tốt của tôi thì tôi nhất định sẽ làm người đó trả giá đắt." Tiêu Thanh Đế bổ sung một câu: "Mặc kệ người này là ai!"
Tiền Diễm Như lập tức bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
Mặc dù bà ta là đại tiểu thư của Tiền gia, nhưng địa vị lại chẳng cao hơn Tiêu Thanh Đế.
Bởi vì anh trai của Tiêu Thanh Đế là Quan Quân Hầu Tiêu Cửu vang danh thiên hạ, thống lĩnh trăm vạn đại quân, quyền thế ngập trời, chỉ mạnh chứ không yếu hơn thế lực Tiền gia.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!