Chương 01: Hồng hạnh xuất tường
Khương Tường đẩy cửa ra, liền nghe từ trong phòng tắm truyền đến âm thanh của một đôi nam nữ.
"Nhịn mấy ngày thèm chết anh rồi."
"Từ từ nào, đừng gấp mà! Người ta đang tắm rửa sạch sẽ, cái đồ bại hoại này. . ."
Oanh ——
Khương Tường sắc mặt trắng bệch, như bị sét đánh trên đỉnh đầu.
Bởi vì câu nói này là của Trương Lỵ Lỵ.
Trương Lỵ Lỵ là bạn gái của Khương Tường.
Bọn hắn là bạn cùng lớp cùng ngành, yêu nhau đã hai năm, sau khi tốt nghiệp đã ứng tuyển đi làm bác sĩ ở bệnh viện Giang Châu, hiện tại đang ở giai đoạn thử việc còn chưa được chuyển chính thức.
Khương Tường trăm nghĩ vạn nghĩ cũng sẽ không nghĩ tới Trương Lỵ Lỵ sẽ phản bội hắn.
Nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng thở dốc, Khương Tường phẫn nộ tới cực điểm, hắn nắm chặt nắm đấm bước tới phòng tắm.
Hắn muốn nhìn xem người đàn ông bên trong kia là ai!
Thế nhưng khi đi đến trước cửa phòng tắm Khương Tường lại dừng bước.
Nhìn thấy tên đàn ông kia thì như thế nào?
Có thể thay đổi sự thật sao?
Cách một cánh cửa nhưng lại làm cho Khương Tường cảm thấy giữa hắn và Trương Lỵ Lỵ xa như tận chân trời.
Thôi, dù sao cũng từng yêu nhau, chừa cho nhau chút thể diện sau cùng vậy!
Khương Tường hít sâu một hơi, quay người chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, trong phòng tắm vang lên tiếng nói.
"Anh nhanh lên, Khương Tường sắp tan ca rồi, nếu như bị anh ta nhìn thấy thì xong đời."
"Nếu nhìn thấy thì càng tốt. Em làm bạn gái cậu ta hai năm đến nắm tay cũng không dám nắm, bây giờ lại bị anh cướp tay trên, không biết sau khi thấy cậu ta sẽ như thế nào?"
Khương Tường nhíu mày, âm thanh bên trong của người đàn ông kia có chút quen tôii.
Chỉ nghe Trương Lỵ Lỵ nói: "Anh thật là xấu. . . Đúng rồi, chuyện chuyển cho em làm bác sĩ chính thức thức anh đã nói với cha chưa?"
"Yên tâm đi, cha anh là Phó viện trưởng, chuyện này với ông ấy thì có khó gì."
Là hắn!
Trong nháy mắt Khương Tường xác định thân phận của người đàn ông trong phòng tắm, là Quách Thiếu Thông!
Quách Thiếu Thông là bác sĩ ngoại của bệnh viện Giang Châu, ỷ vào cha là viện phó của bệnh viện, ngày bình thường rất ngang ngược hống hách.
Từ ngày đầu tiên bước chân vào khoa ngoại này, Khương Tường đã nghe được rất nhiều chuyện liên quan tới Quách Thiếu Thông, ví dụ như ép bạn gái nạo thai, thông đồng với phụ nữ có chồng, cưỡng hiếp y tá. . .
Tóm lại, Quách Thiếu Thông chính là đồ cặn bã!
"Vì để được chuyển chính thức, Trương Lỵ Lỵ thế mà quại cùng với Quách Thiếu Thông?" Khương Tường trong lòng đang rỉ máu.
Trong phòng tắm.
Trương Lỵ Lỵ lại hỏi: "Khương Tường có được chuyển chính không?"
"Chuyển chính cho hắn? Hừ, hắn nghĩ cũng đừng nghĩ." Quách Thiếu Thông nói: “Anh hỏi cha, đám bác sĩ thử việc lần này chỉ có một người được chuyển chính thức, còn lại phải chờ sang năm."
"Lúc thi tuyển vào bệnh viện, điểm thi của Khương Tường toàn A , thử việc biểu hiện cũng rất tốt, mấu chốt nhất chính là Bạch chủ nhiệm còn rất coi trọng anh ta."
"Bạch chủ nhiệm coi trọng cậu ta thì có tác dụng gì, cuối cùng quyền quyết định vẫn nằm trong tay cha anh." Quách Thiếu Thông nói: "Nhưng mà anh nghe cha nói, Bạch chủ nhiệm có đi tìm ông ấy, muốn chuyển Khương Tường làm bác sĩ chính thức. Anh không hiểu vì sao Bạch chủ nhiệm đối với Khương Tường tốt như vậy, chẳng lẽ bọn họ có gì đó mờ ám?"
"Nói điên gì thế, Bạch chủ nhiệm xinh đẹp như vậy, sao có thể nhìn trúng Khương Tường."
"Nói cũng đúng, mỗi ngày Bạch chủ nhiệm bày ra bộ mặt lạnh băng, vừa nhìn đã biết con người cô ta cao ngạo khó chiều rồi."
"Vậy anh hỏi cha chưa, lần này danh ngạch chuyển chính thức cho ai?"
"Cái này còn phải hỏi sao, đương nhiên là cho em rồi! Chỉ tiếc cho cái tên Khương Tường kia, không chỉ không được chuyển chính, còn bị cắm sừng, thật thảm."
"Sao thế, anh thương cảm cho anh ta à?" Trương Lỵ Lỵ hỏi.
"Thương cảm cái rắm!" Quách Thiếu Thông cười nói: "Anh chỉ là có chút tiếc nuối, cậu ta không thể nhìn thấy cử chỉ lẳng lơ của em khi ở bên dưới người của anh. Nói đến tiểu tử đó cũng thật ngu xuẩn, quan hệ yêu đương hai năm với em mà còn không động đến em, người ngoài không biết còn tưởng rằng cậu ta đang luyện Đồng Tử Công."
"Được rồi, nói ít vài ba câu đi!"
"Anh nói cậu ta em đau lòng à? Cũng đúng, dù sao hai người cũng từng có thời gian mặn nồng. . ."
"Anh đừng nói bậy, anh ta là một đứa con hoang, em đau long cho anh ta làm gì!" Trương Lỵ Lỵ khinh thường nói.
Ngoài cửa, Khương Tường nghe được những lời này, hô hấp dồn dập, mặt đỏ bừng lên, trong mắt gần như muốn phun ra lửa.
Con hoang. . .
Hai chữ này mặc dù khó nghe, nhưng nói không sai, hắn, đích thật là một đứa con hoang.
Chính là bởi vì hắn là con hoang, cho nên mẹ của hắn mới bị trục xuất khỏi gia tộc.
Chuyện này, là bí mật cất dấu sâu thẳm trong lòng hắn.
Hắn chỉ nói qua với mình Trương Lỵ Lỵ.
"Khương Tường là con hoang? Là sao, em mau kể cho anh nghe đi." Quách Thiếu Thông đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú.
Trương Lỵ Lỵ nói: "Cho đến tận hôm nay, Khương Tường không biết cha ruột của anh ta là ai."
"Không thể nào, ngay cả cha mình là ai cũng không biết? Cậu ta lừa em à?"
"Anh ta thật sự không biết."
"Ố, thế mẹ cậu ta qua lại với ai thì sinh ra cậu ta? Nếu giao phối với chó thì cũng biết con chó đó tên gì chứ, ví dụ như A Hoàng, tiểu Hắc. . ."
Gân xanh trên trán Khương Tường nhô lên, mẹ là vảy ngược của hắn, tuyệt đối không cho phép kẻ nào sỉ nhục, dưới sự phẫn nộ, một chân đá văng cánh cửa.
"Ầm!"
Cửa phòng tắm đột nhiên bị đá văng, bên trong lập tức náo loạn.
"A. . ." Trương Lỵ Lỵ lớn tiếng thét lên, nhanh chóng kéo khăn tắm che lấy thân thể.
Quách Thiếu Thông cũng bị sợ nhảy lên, cuống quít từ trong bồn tắm đứng lên, khi thấy rõ người xuất hiện ở cửa ra vào chính là Khương Tường, tâm trạng khẩn trương chong chốc lát bị quét sạch sành sanh, nở nụ cười nói: "Lỵ Lỵ, em xem ai đến rồi?"
Trương Lỵ Lỵ hướng về phía cửa, sửng sốt: "Khương Tường, anh tới lúc nào thế?"
"Được một lúc rồi, thật ngại quá, quấy rầy chuyện tốt của hai người." Khương Tường sắc mặt âm trầm, cực lực khống chế sự phẫn nộ của mình.
"Khương Tường, việc không phải như anh nghĩ, em. . ."
"Tôi đều tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ cô còn muốn nói tất cả những gì tôi nhìn thấy đều là giả, là do tôi hoa mắt hay sao? Trương Lỵ Lỵ, tôi thật không ngờ cô là loại người này!"
Khương Tường chất vấn, Trương Lỵ Lỵ thẹn quá hoá giận.
Trương Lỵ Lỵ lười nhác giải thích, lạnh lùng nói ra: "Lúc trước tôi thật sự là mắt bị mù, nếu không làm sao nhìn trúng anh được."
"Ở với anh hai năm,anh cho tôi được cái gì, anh đưa cho tôi một chiếc vòng nát, còn nói là bảo vật gia truyền, tôi nhổ vào."
Trương Lỵ Lỵ từ trên tay gỡ xuống một chiếc vòng tay màu ngọc, ném vào tay Khương Tường, nói: "Từ nay về sau, tôi đi đường tôi, anh đi cầu độc mộc của anh, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì nữa!"
Khương Tường ngơ ngác nhìn Trương Lỵ Lỵ, trong lòng lạnh buốt, cô gái mình yêu thích, sao lại biến thành bộ dạng này?
Quách Thiếu Thông chườm tay ôm lấy eo Trương Lỵ Lỵ, đối Khương Tường nói: "Tiểu tử, có muốn nhìn hiện trường trực tiếp không? Tôi có thể cùng Lily diễn cho cậu xem nha."
"Nhìn cmn chứ nhìn!"
Phanh ——
Một quyền của Khương Tường nện lên trên mặt của Quách Thiếu Thông.
Quách Thiếu Thông bị một quyền này đánh cho chảy máu mũi, giận dữ, "Cmm, dám đánh tao, tao chơi chết mày."
Phanh phanh phanh!
Quách Thiếu Thông thân cao một mét chín, so với Khương Tường cao hơn một cái đầu, bình thường lại hay tập gym, dáng người cao ráo săn chắc, Khương Tường căn bản không phải đối thủ của hắn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!