Phượng Vũ Hành đang ngủ say, đột nhiên chợt nghe có tiếng gõ cửa truyền đến, lúc nào cũng bảo trì cản giác nên nàng lập tức tỉnh dậy,chợt nghe tiếng Vong Xuyên ngoài cửa vội vàng hô: “Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi sao?"Mi tâm nàng hơi nhíu, đáy lòng lắc lư một chút, liền biết nhất định có chuyện phát sinh, nhanh chóng mở miệng nói: “Tỉnh rồi, vào đi.”
'Vong Xuyên vội vàng đi vào, lúc đến gần sốt ruột nói:
“Tiểu thư mau đi xem một chút, Duệ thiếu gia bị bệnh.”
“Bị bệnh?” Phượng Vũ Hành sửng sốt, trước khi ngủ vẫn tốt, còn chạy vào viện quấn quít chơi với Hoàng Tuyền nửa ngày, sao đột nhiên lại bị bệnh?
Không kịp mặc quần áo, tùy tay lấy lấy chiếc áo đơn bên ngoài, đi theo Vong Xuyên chạy đến trong phòng Tử Duệ.
Lúc các nàng đến, sắc mặt tiểu tư kia trắng bệch đang ghé vào mép giường nôn mửa. Diêu thị bên cạnh gấp đến độ rơi nước mắt, Tôn ma ma không ngừng xoa lưng giúp Tử Duệ, nhưng cũng không có biến chuyển tốt.
Thấy nàng tới, Hoàng Tuyền vừa bê chậu gỗ vừa nói với Phượng Vũ Hành: “Duệ thiếu gia là sau khi ngủ mới phát bệnh, ban đầu ta ở trong sân với Vong Xuyên, Tôn ma ma đi ra bảo chúng ta, nói là Diệu thiếu gia đang ngủ không nỡ làm ồn, đợi chúng ta lại đi vào, thiếu gia mới bắt đầu nôn mửa.
'Tôn ma ma bổ sung, “Trước lúc đi ngủ vẫn còn bình thường.”
Phượng Vũ Hành gật đầu, ngồi vào bên giường, tay đặt vào cổ tay, lát sau nhẹ nhàng thở ra, “Không sao.”
Diêu thị thấy Phượng Vũ Hành nói không sao, cũng hơi an tâm một chút, lại vội hỏi: “Rốt cuộc là bệnh gì?”
Phượng Vũ Hành cười khổ, “Chúng ta ở trong núi nhiều năm như thế, chưa bao giờ dính đầu mỹ, tối hôm qua thức ăn đầy mỡ Tử Duệ trước giờ chưa từng nếm qua, đột nhiên lạnh bụng, khiến cho tràng vị phản ứng, cũng là bình thường.”
Diêu thị khó hiểu: “Vậy vì sao chúng ta không có phản ứng? Chúng ta ở trong núi cũng không ăn dầu mỡ mà?”
Phượng Vũ Hành vừa đỡ Tử Duệ vừa nói với Diêu thị: “Nhưng trước kia chúng ta ở trong Phượng phủ đã nếm qua! Tử Duệ rời kinh thành lúc ba tuổi, làm sao có thể ăn đồ bình thường.”
Lúc này Diêu thị mới hiểu, “Vậy có muốn mời đại phu không?”
Phượng Vũ Hành xua tay, “Hơn nửa đêm rồi đừng làm phiền, ta xem trước cho Tử Duệ, nếu sáng mai không tốt thì đi mời cũng không muộn.”
Diêu thị rất tin tưởng và yên tâm với Phượng Vũ Hành, nàng vẫn cho rằng trước đây Phượng Vũ hành đi theo ngoại tổ nghe nhiều xem nhiều, chẩn bệnh là bình thường.
“Tôn ma ma hầu hạ mẫu thân nghỉ ngơi trước đi.” Nàng phân phó người, “Hoàng Tuyền tiếp tục ở lại trong sân gác đêm, Vong Xuyên đi nấu nước sôi.”
Tuy Diêu thị không nói, nhưng thấy ánh mắt Phượng Vũ Hành kiên định, liền gật đầu, cùng Tôn ma ma rời đi. Nàng biết, nữ nhi đã lớn, có rất nhiều chuyện nàng muốn tự mình làm chủ, nếu như vậy, nàng sẽ thành toàn cho. nữ nhi.
Thấy mọi người rời đi, Phượng Vũ Hành thừa dịp Tử Duệ không chú ý, khẽ vuốt cổ tây, đem ý niệm vào hiệu thuốc. Tìm một vòng, mới thấy được thuốc ức chế tràng vị dành cho trẻ em.
Đặt đứa nhỏ ổn định trên giường, nàng đứng dậy đi đến trước bàn, pha thuốc vào trong trà, rồi lại tùy tay ném gói thuốc to về hiệu thuốc.
Không bao lâu, Vong Xuyên đã đem nước sôi vào, nàng dùng nước sôi hòa tan thuốc, đợi nước nguội mới cho Tử Duệ uống.
'Vong Xuyên thấy thuốc trong chén, hít hít vào mũi, phát hiện không có vị đắng, ngược lại có chút ngọt. Nàng rất muốn hỏi đây là thuốc gì, Nhị tiểu thư lúc nào đã có. Nhưng lập tức nhớ lời Vương gia trước khi ra khỏi Ngự vương phủ dặn: “Không cần quá mức tò mò chuyện liên quan đến Phượng Nhị tiểu thư, nàng làm gì thì các ngươi chỉ cần nhìn là được, không được hỏi, cũng không được nói với người bên ngoài.” Vong Xuyên thu hồi lòng hiếu gì, giúp Phượng Vũ Hành trông Tử Duệ.
Đứa nhỏ uống xong, rất nhanh đã ngừng nôn, cũng không la hét đòi đi nhà xí, trong chốc lát, hô hấp đã đều đều đi ngủ.
Vong Xuyên lại âm thầm cảm thán chén thuốc thần kỳ kia.
Phượng Vũ Hành thấy nàng không hỏi, nên cũng không giải thích. Dù sao cũng là người hầu hạ của mình, nếu lòng hiếu kỳ quá nặng cái gì cũng phải giải thích, chỉ Sợ nàng bị lộ.
Liễu viên bên này bận rộn nửa đêm, sáng sớm hôm sau, tin tức Tử Duệ sinh bệnh bất ngờ rơi vào tai Trầm thị.
Phượng Vũ Hành thấy Mãn Hỉ vụng trộm truyền ánh mắt, liề biết tin tức là do Tôn ma ma sáng sớm đã truyền đi. Nàng cũng không truy cứu, hôm qua Trầm thị bị nghẹn, khẩu khí này luôn muốn đi ra, chỉ sợ trước mắt miệng bị đột phá. Nàng muốn nhìn xem, đối phương muốn sử dụng thủ đoạn gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!