“Đại tiểu thư và tứ tiểu thư cũng đều ở đây, lão thái thái không sợ nói thế để cho tiểu bối quý phủ đều buồn lòng.”
Nữ nhi của nàng sống chết không rõ, An thị cũng bỗng nhiên lớn gan, nếu như Tưởng Dung không còn, nàng cũng không muốn sống, một người đến chết còn không sợ, còn có thể sợ một lão thái thái? Nàng không còn khóc rống, cũng sẽ không quỳ, lảo đảo đứng lên, Bình nhi và Mai Hương nhanh chóng tiến lên đỡ.
Chợt nghe An thị nói:
“Nếu lão thái thái không cứu tôn nữ của mình, vậy thiếp thân sẽ đi van cầu người khác. Không trông cậy nổi Phượng gia, chẳng phải còn có Thuần vương phủ saol
Xem ra lão thái thái đã quên, tam tiểu thư và Thuần vương có quan hệ vô cùng thân cận, lúc trước tham dự cung yến, Thuần Vương điện hạ còn đưa một bộ xiêm y tới. Sau này, tam tiểu thư rơi xuống nước ở trong cung, cũng là do Thuần Vương điện hạ cứu viện. Thiếp thân nhớ tới nghe bọn nha đầu nói qua, Thuần Vương điện hạ đã cứu tam tiểu thư lên thuyền mình, dọc đường có chút chiếu cố, còn tự tay choàng áo khoác cho tam tiểu thư.
Còn có, lần trước vì hỏi thăm chuyện nhị tiểu thư tiến cung, tam tiểu thư cũng một mình đến Thuần vương phủ, nghe nói nhiều năm qua không có nữ tử xa lạ đi vào cửa phủ, nhưng bởi vì tam tiểu thư mà mở rộng. Những việc này, lão thái thái quên, cảm thấy không quan trọng lắm, nhưng thiếp thân đều nhớ, ta tự đến Thuần vương phủ đi cầu Thất điện hạ, hắn có thể cứu tam tiểu thư từ trong nước lên một lần, cũng có thể cứu lên lần thứ hai.”.
An thị nói xong, mang theo nha đầu muốn rời đi.
Lão thái thái bỗng giật mình, theo bản năng hô một câu: “Chờ một chút. ”
Nàng bị An thị nói cho sợ rồi.
Đúng nha! Làm sao lại quên cái tầng quan hệ này? Mặc kệ Thuần vương rốt cuộc có ý hay không, nhưng hắn có hảo cảm với Tưởng Dung biểu hiện ra ở đó. Thế cục trước mắt còn chưa rõ ràng, nàng cũng không thể quá mức để ý, nếu thật sự làm trễ nãi cứu Tưởng Dung, sau này Thuần vương truy cứu tới, Phượng gia thật không chịu nổi.
Lão thái thái bên này có suy nghĩ, Trầm Ngư và Phấn Đại im lặng không lên tiếng đứng ở bên cạnh.
Tuy Tưởng Dung chết sống, các nàng không để trong lòng, nhưng lời của lão thái thái thực sự quá làm người lo sợ. Các nàng cũng là thứ nữ, chẳng lẽ thứ nữ trong mắt lão thái thái giống nhau với con chó con mèo? Rơi vào trong nước cũng không được toàn lực thi cứu?
Sắc mặt hai vị tiểu thư khác thường, Triệu ma ma trước hết nhìn ra, lập tức ý thức được nhất định là lời lão thái thái nói khi trước chó chút nặng, nhanh chóng mở miệng thúc giục: “Lão thái thái mau mau đi cầu Kinh Triệu Duẫn bên kia cứu người đi!”
“Cũng tốt.”
Lão thái thái gật đầu, chuẩn bị phái người ra ngoài phủ, lời còn chưa kịp nói, đã thấy quản gia Hà Trung nhìn chằm chằm một phương hướng, há to miệng, một bộ dáng vẻ chịu kinh hãi rất lớn.
Bên cạnh hắn có một gã sai vặt cũng đúng lúc nhìn sang bên đó, trước hết kêu ra tiếng —— “Kia không phải là... Nhị tiểu thư và tam, tam tiểu thư sao?”
Nghe tiếng tam tiểu thư, đám người cùng quay đầu nhìn qua, quả nhiên thấy Tưởng Dung đang được Phượng Vũ Hoành tay dắt tay đi ra từ hướng Đồng Sinh Hiên.
Tam tiểu thư trước mắt ăn mặc chỉnh tề, giày ở trên chân, khăn cũng nắm trong tay, ngoài sắc mặt hơi trắng bệch ra thì tất cả đều hoàn hảo.
Mọi người đều kinh ngạc, An thị trước hết chạy tới, mãi cho đến khi chạy đến trước mặt Tưởng Dung mới dừng lại, mà không dám gọi người, chỉ nhìn chằm chằm trên dưới đánh giá nàng.
Tưởng Dung cười phá lên, kéo tay An thị hỏi nàng:
“Di nương đây là thế nào? Không nhận ra Tưởng Dung?”.
An thị lúc này mới phục hồi tỉnh thần, lại nhìn Tưởng Dung cùng Phượng Vũ Hoành đang nháy mắt với nàng, trong lòng ít nhiều đã hiểu chút. Thế nhưng tay Tưởng Dung ở trên tay nàng rất lạnh, thấy thế nào cũng không giống với dáng vẻ khỏe mạnh.
Tuy nàng có lo lắng, nhưng cũng biết trước mắt không thể hỏi nhiều, chỉ nói: “Tam tiểu thư hù chết di nương rồi, con đã đi nơi nào?”
Tưởng Dung lôi kéo An thị, đi theo Phượng Vũ Hoành đến trước mặt người khác, sau khi đứng yên lúc này mới nói: “Đầu con hôm nay có chút nóng, ban đêm không thoải mái, liền nghĩ đến Nhị tỷ bên kia nên thỉnh nàng xem một chút. Đi tới bên hồ thì mới nhớ quên mang theo áo choàng, đã để nha đầu Bình nhi trở lại lấy, một mình ta chờ ở bên hồ, trời tối đường trơn, không cẩn thận té lộn mèo một cái, suýt nữa chạm nước, may mà Hoàng Tuyền cô nương ở bên cạnh nhị tỷ cứu, lúc này mới tìm lại được một mạng.”.
Lão thái thái lo lắng nãy giờ cuối cùng thở phào một hơi, dù nói thế nào, chỉ cần Tưởng Dung còn sống là tốt. Bà trước giờ không thèm để ý tôn nữ này, sau khi nghe những lời An thị đề tỉnh, bây giờ không thể không chăm chú đến nàng.
“Không sao thì tốt rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!