Phượng Vũ Hoành hồi phủ không bao lâu thì bị gọi đến Thư Nhã viện, lúc nàng đến đó nghe được lão thái thái đang nói chuyện với mọi người: “Kể từ hôm nay ta sẽ ở Phật đường Phật lý, cầu phúc cho Phượng Cẩn Nguyên.”
Mọi người đều đồng thanh hô: “Vâng.”
Trầm Ngư nói: “Không bằng mọi người ngày nào cũng đến đây cầu phúc một lần, phía Bắc bị nạn tuyết, phụ thân bình an mới là chuyện quan trọng, những cái khác chúng ta cũng không giúp được, nhưng thể hiện tâm ý cũng tốt.”
Lão thái thái rất đồng ý với lời nàng, gật đầu liên tục: “Trầm Ngư nói đúng.” Nói rồi nhìn Trầm Ngư với ánh mắt tán dương cùng một chút cảm động.
Thấy Phượng Vũ Hoành đang đến, lão thái thái cũng không nói thêm gì, chỉ là sau khi Phượng Vũ Hoành vừa hành lễ thì Phượng Phấn Đại đã bồi một câu: “Nhị tiểu thư dù sao vẫn là cô nương chưa xuất giá, vậy mà ban ngày ban mặt lại cùng nam nhân ngồi cùng một chiếc xe ngựa, không sợ bị người khác nói lời dèm pha sao?”
Phượng Vũ Hoành nhìn nàng, mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh băng —— “Không sợ. Bởi vì không kẻ nào dám”
Bỗng dưng Phấn Đại liền run một cái, cảm thấy như ánh mắt Phượng Vũ Hoành có thể nhìn thấu nàng, điều này làm cho nàng nhớ chuyện hôm nay ở Bách Thảo. Đường gặp phải người kia. Nàng kỳ thực đến cả tên họ của người nọ cũng không biết, nhưng nhớ rõ lúc ấy sao lại cùng hắn ta tiến hành giao dịch, cũng như sao lại trốn ở góc phòng, nhìn Phượng Vũ Hoành làm sao cứu sống người đã chết, giải trừ nguy cơ cho Bách Thảo Đường.
Hôm nay nàng vốn định phái người theo dõi thậm chí là muốn giải quyết hắn ta. Thế nhưng sao có thể, người là do Hoàng Tuyền đích thân đưa đi, nha hoàn bên người nàng làm sao có bản lĩnh trốn khỏi ánh mắt của Hoàng Tuyền.
Nghĩ đến chuyện này, tâm tư Phấn Đại không khỏi có chút buồn bực, nhưng Phượng Vũ Hoành chọn lúc cảm xúc của nàng chập trùng khó chịu thì mở miệng nói: “Mấy ngày trước tuyết lớn như thế, cũng không biết trang tử trong kinh thành có bị gì không, lúc đó Tứ muội ở trang tử thấy thế nào? Cuộc sông ổn chứ?”
Tay nắm khăn của Phấn Đại run rẩy, khăn cũng rơi xuống đất, nha hoàn bên người phải khom người xuống nhặt lên, trong lòng nàng suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Giữa mùa đông, hoa màu không mọc được, dù gặp tai họa cũng không thể tổn thất hơn được.”
“Nói cũng phải, dù sao thì cũng chỉ có vài hạ nhân canh giữ, tính mạng con người trong mắt Tứ muội chưa từng đáng giá." Nàng nhìn chằm chằm Phượng Phấn Đại, tùy ý lải nhải vài việc nhà: “Tứ muội lúc đó sinh hoạt trong trang tử có tốt không?”
Phấn Đại trong lòng cực kỳ buồn, lầm bầm nói câu: “Cuộc sống đương nhiên là không giống các người rồi.”
Nhưng Phượng Vũ Hoành lắc đầu: “Cũng không phải rất vừa ý, bởi vì vẫn còn bị một số kẻ ghi nhớ đây.” Nàng đang nói thì bỗng nhiên nở nụ cười: “Tứ muội còn nửa năm nữa đã mười một tuổi, lại thêm nửa năm đến một năm nữa là đến tuổi nghị thân. Bây giờ trong phủ chúng †a không có chủ mẫu, dù sao ta cũng là đích nữ cũng nên lo nghĩ cho Tứ muội, muội yên tâm, Nhị tỷ sẽ nhớ rõ mà kiếm cho muội một mối nhân duyên tốt.”
Nàng vừa dứt lời này, Phấn Đại cùng Hàn thị đồng thời kinh ngạc, chợt nhớ đến thân phận là đích nữ, lại là chính phi Ngự vương phủ tương lai, lại trong tình huống trong phủ không có chủ mẫu như hiện tại, Phượng Vũ Hoành hoàn toàn có quyền nắm giữ nhân duyên của các. thứ nữ khác.
Hai người liếc nhìn nhau, Hàn thị thấy được trong mắt Phấn Đại đầy lo lắng cùng cảnh cáo, một bàn tay che bụng, tay còn lại đặt lên ngực đầy lo lắng mà khấn cầu, mong sẽ mang thai thật.
“Đa tạ Nhị tỷ.” Phấn Đại không cam tâm nói một câu dối lòng, rồi lại nhịn không được bổ sung thêm: “Trong phủ không phải sẽ mãi không có chủ mẫu đâu.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Cho nên ta nhanh chóng trước khi chủ mẫu mới nhập phủ, định ra việc hôn nhân cho Tứ muội muội.”
“Ngươi...”
“Im ngay cho ta!” Lão thái thái đột nhiên vỗ bàn, trừng mắt nhìn Phấn Đại: “Thân là muội muội, mà không tôn trọng đích tỷ, nói một câu, ngươi cãi một câu, không. có phép tắc!”
“Thế nhưng Nhị tỷ, nàng ta...”
“Ta nói ngươi câm miệng!” Lão thái thái tức giận đến mức nghĩ sẽ giơ gậy lên đánh người, tiếc thay eo nàng bây giờ còn chưa khỏi hoàn toàn, cánh tay vô lực, giơ mấy lần cũng chưa đến độ cao nhất, lại còn làm mệt chính mình.