Nàng hơi run, lúc này mới nhớ tới Thẩm Thanh đang ở nhờ trong Phượng gia, Ỷ Lâm nhớ tới vừa rồi Trầm Ngư vừa rồi trước mặt Phượng Cẩn Nguyên nhắc tới việc ngân phiếu bị Thẩm gia lấy lại, không khỏi lo lắng: “Lão gia sẽ không tìm Biểu thiếu gia hỏi chuyện ngân phiếu chứ?”
Trầm Ngư nghĩ một lát, lập tức lắc đầu: “Sẽ không, biểu ca học ở ngoài, không cùng người nhà họ Thẩm tiếp. xúc nhiều. Huống chi ngân phiếu kia là do Tam cữu cữu đưa, Đại cữu cữu không biết, hắn không làm hỏng chuyện được đâu.” Vừa nói vừa tiến lên phía trước vài bước, thẳng tới chỗ Thẩm Thanh đang đứng. “Sao biểu ca không vào trong ngồi đợi?” Vừa tính mở miệng, lại thấy dáng dấp của nàng, tươi cười uyển chuyển, tuyệt mỹ kinh diễm.
Thẩm Thanh từ nhỏ đối với Trầm Ngư đã là nhất kiến chung tình, đặc biệt Trầm Ngư đố hắn ôn nhu như vậy, càng làm cho hắn đỏ mặt tía tai, tay chân luống. cuống.
Trước đây người Thẩm gia qua cầu thân với Thẩm thị, là nghĩ hai người bọn họ biểu huynh muội kết hợp, nhưng lại bị Thẩm thị cự tuyệt, việc này Trầm Ngư cũng biết. Bây giờ nhìn cách Thẩm Thanh nhìn Trầm Ngư thế kia, cũng có thể thấy trong lòng ngốc tử kia vẫn có nàng, tình cảm đè nén lúc trước chưa được bao lâu giờ lại dâng lên.
“Biểu muội, ngươi trở lại rồi?” Thẩm Thanh tận lực làm cho mình bình tĩnh lại, hướng Trầm Ngư cúi chào: “Thẩm Thanh mạo muội đến thăm, cũng không báo. trước, thật là thất lễ.”
“Biểu ca nói gì vậy, mau vào trong ngồi đi.” Trầm Ngư vừa nói vừa hướng Thẩm Thanh đi vào trong viện.
Nhưng Thẩm Thanh lui về sau hai bước, khoát tay nói: “Không không không, biểu muội là tiểu thư khuê các, sao ta có thể tùy tiện đi vào, ta chỉ là đi qua chào hỏi thôi, liền...trở về.”
Mặt Trâm Ngư lộ ra nét đau thương, nhìn Thẩm Thanh trong chốc lát, lại cúi đầu xuống. Chỉ nghe tiếng nàng nhẹ nhàng ai thán một tiếng, sau đó ni iểu ca cũng không thích Trầm Ngư đúng chứ? Không sao, Trầm Ngư không trách biểu ca.”
Thẩm Thanh sửng sờ, kinh ngạc hỏi: “Biểu muội sao. lại nói như thế? Làm sao ta có thể chán ghét biểu muội?” Lại nhìn thấy bộ dạng này của Trầm Ngư, không khỏi nóng lòng: “Biểu muội sao thế? Vậy sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Thấy trong người không thoải mái sao?”
Trầm Ngư không lên tiếng, Ỷ Lâm thay nàng mở miệng: “Biểu thiếu gia, ngài biết không, tiểu thư nhà nô tỳ nửa năm nay bị rất nhiều ủy khuất!”
Thẩm Thanh vừa nghe những lời này, lập tức nghĩ đến vị Nhị tiểu thư Phượng gia từng xem bệnh cho hắn, theo bản năng nói: “Phải chăng Nhị tiểu thư Phượng gia bắt nạt biểu muội?”
Trầm Ngư mắt sáng ngời: “Biểu ca sao nói như vậy?”
Ý Lâm lại nói: “Biểu thiếu gia cũng nghe nói chuyện này?”
Thẩm Thanh chau mày: “Nói vậy thì tất cả đều là thật?”
Trầm Ngư trong lòng ủy khuất, méo miệng, thoáng cái đã rơi lệ. Nàng nâng khăn lau nước mắt, nhỏ giọng nức nở. Chợt nghe Ỷ Lâm thở dài một tiếng, lại mở miệng nói: “Từ lúc Nhị tiểu thư hồi phủ, Đại tiểu thư hầu như ngày nào cũng khóc, phu nhân và đại thiếu gia đều qua đời sớm, chỉ còn lại tiểu thư một mình. Thế mà nàng ấy còn chưa biết đủ, ngay cả vị trí đích nữ của tiểu thư cũng bị nàng ấy cướp mất. Biểu thiếu gia, ngài nói xem như thế này thì sao phu nhân ở dưới cửu tuyền an tâm được!”
Nàng vừa nhắc tới Thẩm thị, Thẩm Thanh cũng một trận thổn thức. Dù nói thế nào thì đó cũng là cô ruột của hắn, hắn đi học ở xa, cả tang lễ cũng không thể tới dự, trong lòng sao có thể vui vẻ cho được?
“Biểu muội không nên khóc.” Thẩm Thanh tiến lên một bước, định giwo tay lau nước mắt cho Trầm Ngư nhưng lại tự giác có lễ tiết ràng buộc nên tay khế nâng đã dừng lại.
Trầm Ngư ngẩng đầu lên, hai mắt nén lệ nhìn Thẩm 'Thanh chăm chú, trong ánh mắt nàng dường như mang theo tất cả cổ vũ.
Ý Lâm rất biết điều, liền lảng tránh, chỉ còn lại hai biểu huynh muội kia, Thẩm Thanh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được, một tay giơ lên xoa nhẹ gò má của nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng. Trái tim không tự chủ được nhảy phanh phanh không ngừng, vừa sợ hãi, lại mừng thầm.
“Biểu muội, muội yên tâm, biểu ca tuyệt đối sẽ không để muội chịu ủy khuất.” Hắn tỏ thái độ với Trầm Ngư nhưng căn bản là không biết làm thế nào mới để nàng không chịu ủy khuất. Hắn nghxi không ra, một cô gái hoàn mỹ như Trầm Ngư sao lại có người nhãn tâm bắt nặt nàng? Người như nàng không phải là để nâng niu che chở trong bàn tay sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!