Mấy người đợi chốc lát, chỉ thấy cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào, là âm thanh của một nữ nhân cao giọng kêu: “Phấn Đại! Phấn Đại!”
Sau đó có giọng nam nặng nề khiển trách nàng: “Nàng câm miệng lại cho tai”
Lập tức, được một nha đầu dẫn đến, đám người Phượng Cẩn Nguyên đi qua một ngọn núi hoa viên, vội vàng đi tới hướng này.Người cầm đầu đúng là Hàn thị, chỉ thấy một đường nàng vừa khóc vừa gọi, rốt cuộc. khi nhìn thấy Phấn Đại nằm trên đất, “Oa” một tiếng liền khóc.
Huyền Thiên Hoa sau lui lại mấy bước, tới gần Phượng Cẩn Nguyên nói: “Mời Phượng tướng giải thích.”
Phượng Cẩn Nguyên đau đầu một trận, hắn phải giải thích như thế nào? Hắn làm sao mà biết Phấn Đại này rảnh rỗi nhàn hạ chạy đến bên này làm gì? Vừa rồi tiểu nha đầu đi mời nói tứ tiểu thư đến Đồng Sinh hiên tìm cửu hoàng tử, chẳng lẽ Phấn Đại đối Huyền Thiên Minh...
“Oẹl” Nôn một trận, Phượng Phấn Đại dần tỉnh lại, nôn ra vài ngụm nước bẩn, lúc này mới mơ mơ màng màng mở to mắt.
Nàng chỉ nhớ bản thân tới tìm Huyền Thiên Minh, sau đó không cẩn thận rơi xuống hồ, nơi này trừ bản thân và nha hoàn mang theo vốn không có người bên ngoài, nam tử lại chỉ có một mình Huyền Thiên Minh.
Nay trước mắt thấy có người, tầm mắt nàng chưa hoàn toàn hồi phục, thấy không rõ lắm, nhưng lại biết là một nam tử. Vậy hẳn là cửu hoàng tử? Là cửu hoàng tử cứu nàng!
“Điện hại” Phấn Đại thất thanh khóc rống, ôm cổ người trước mặt, nước mũi nước mắt rơi xuống kể: “Phấn Đại rất nhớ Ngự vương điện hạ, Phấn Đại biết điện hạ cũng thích Phấn Đại, hu hu, điện hạ không cần nhị tỷ tỷ, Phấn Đại gả cho ngươi. Điện hạ.
Thái giám bị ôm cổ kia xấu hổ một trận, sống chết đẩy Phượng Phấn Đại ra kêu lên: “Nô tài có ý tốt cứu người lên, Phượng tứ tiểu thư ở đây làm gì?”
Tiếng nói đặc trưng của thái giam vừa ra khỏi miệng, Phấn Đại cũng bừng tỉnh vài phần, không khỏi sửng sờ tại chỗ, nhìn chăm chằm người đẩy mình ra, có chút hoảng hốt.
Phượng Cẩn Nguyên sớm bị lời nói của Phấn Đại làm nổi trận lôi đình, không khỏi đi lên phía trước, một tay lấy kéo nữ nhi từ dưới đất lên, “Bốp bốp” đánh hai cái.
Phấn Đại bị hãn đánh mông, nhưng cũng đánh tỉnh, trong lúc nhất thời, sợ tới mức không biết phải nói gì.
Phượng Vũ Hoành đứng trong đám người lúc này đi lên phía trước hai bước, nhìn Phấn Đại, kỳ quái hỏi nha đầu thủ vệ đi theo tới: “Tứ tiểu thư là sao đi vào Đồng Sinh hiên? Viện ta khi nào để người tuỳ tiện ra vào?”
Nha đầu kia nhanh chóng quỳ trên đất giải thích: “Tứ tiểu thư nói, là nhị tiểu thư để nàng đến đây tặng đồ cho. Ngự vương điện hạ, còn bảo nô tỳ không cần làm chậm trễ chuyện của nhị tiểu thư.”
Phượng Vũ Hoành liền thấy kỳ lạ: “Tứ muội muội, khi nào ta cho muội đến tặng đồ cho điện hạ? Sau khi điện hạ tới ta chưa từng gặp qua muội?”
Phấn Đại mặt đỏ bừng, người bị Phượng Cẩn Nguyên xách trên tay, chân đều cách mặt đất. Nước trên người từng giọt rơi xuống đất, thành một vũng nước hồ có cả bèo.
Một tay Phượng Cẩn Nguyên để Phấn Đại trở lại mặt đất, Hàn thị lại đi qua lần nữa, lại bị Phấn Đại đẩy ra: “Ngươi cách ta xa một chút! Đồ vô dụng!”
Hàn thị bị mắng không dám lên tiếng nữa, chỉ liên tiếp khóc nức nở.
Phượng Cẩn Nguyên không có cách nào, nhìn Huyền Thiên Hoa, lại nhìn Huyền Thiên Minh vẫn đang ngồi như cũ trong đình, vén áo quỳ xuống, những người khác trừ Phượng Vũ Hoành cũng quỳ theo.
Chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên nói: “Trong nhà thần nhiều ngày nay thật sự quá hỗn loạn, đã chọc điện hạ nhiều phiền toái như vậy, ác nữ này thần không có cách nào quản giáo, mặc cho Ngự vương xử trí.”
Huyền Thiên Minh cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi bổn vương còn nói cho các ngươi gia làm thêm cái tang sự nữa, cũng đỡ phải làm lần thứ hai, thất ca lại khuyên bổn vương nói nhà các ngươi đã đủ thảm, tội gì thêm một cái quan tài nữa. Nhưng bổn vương vẫn cảm thấy có thêm một cái cũng bớt lo, Phượng tướng ngài thấy sao?”
'Tâm Phượng Cẩn Nguyên bỗng nảy lên, ý của Huyền Thiên Minh là muốn xử tử Phấn Đại, dù sao cũng là nữ nhi của hắn, tuy rằng là thứ nữ không thể yêu thương, nhưng việc này nếu truyền ra ngoài, thể diện của Phượng gia phóng ở đâu?