Bời vì một câu này, Phượng Vũ Hành nhìn nhiều cái vườn này vài lần. Sau đó đưa ra đánh giá chỉ là: Tam thường! Quá tầm thường!
Nghĩ đến một nhà Định An vương này cũng không có gì gọi là thưởng thức, loại sở thích đại chúng tâm thường này hoàn toàn không có mục đích thưởng thức thanh cao, phá hoa phá cây chưa nói, còn cố tình sắp xếp màu sắc không cân xứng. Đỏ thẫm và hồng phấn để cùng một chỗ, thấy thế nào cũng giống đang cãi nhau. Cũng không biết các nàng nói hoa viên này so với trước đây như thế nào, Huyền Thiên Minh kia đốt lửa cũng hơi lớn.
Nhắc tới cửu hoàng tử, lập tức có người hâm mộ nhìn về phía Phượng Vũ Hành, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Phượng nhị tiểu thư thật sự có phúc khí tốt, ngày đó cửu hoàng tử đặt sính lễ đến Phượng phủ, người trong kinh thành đều biết, nghe nói cửu hoàng tử còn tặng cho. nhị tiểu thư một tòa nhà?”
Phượng Vũ Hành chỉ cười không nói.
Lại có người nói: “Chỉ là tòa nhà thì nói làm gì, nghe nói trong sính lễ có ngũ bảo là quảng hàn tỉ, gấm lương nhân, thủy vân đoán, nhược da sa và nhuyễn yên la! Hơn nữa không chỉ có một, mà có rất nhiều!”
Nữ hài tử nhà nào đều thích vải đẹp, vừa nghe nói tới ngũ bảo, ánh mắt một đám đều đăm đăm.
Phượng Vũ Hành không muốn cùng các nàng thảo luận nhiều về sính lễ của mình, vì thế chủ động mở miệng, lại dẫn vấn đề cũ về: “Các ngươi nói hoa viên này đã sửa lại sau khi bị đốt, vậy vương phủ của Định An vương bị đốt cháy, chắc là không vui vẻ gì?”
Có một tiểu thư của quan tứ phẩm biết chút tin tức, chủ động mở miệng: “Đương nhiên là không vui rồi! năm đó Định An vương rất tức giận vào cung, đem một tờ giấy cáo trạng cửu hoàng tử bẩm báo trước mặt Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng nói sao?” Mọi người tò mò đồng thời hỏi.
Tiểu thư tứ phẩm kia tiếp tục nói: “Hoàng thượng nói lại với Định An vương, ngay cả một cái vương phủ ngươi cũng không trông giữ được, còn không biết xấu hổ mà cáo trạng người này với trẫm?”
“Ha ha ha ha!” Lời này chọc cười tất cả mọi người, Phượng Vũ Hành cũng nở một nụ cười theo.
“Còn chưa hết!" Vị tiểu thư kia thấy mọi người cổ vũ, cũng hưng trí, “Định An vương vì một câu này của Hoàng thượng, về sau hạ lệnh chiêu mộ rất nhiều thị vệ trông giữ vương phủ, nghe nói có mấy trăm người! Sau đó Hoàng thượng xử hắn tội đóng quân riêng.”
Ha ha!
Lúc này Phượng Vũ Hành trực tiếp cười vang lên, cuối cùng nàng cũng biết cái tính cách của Huyền Thiên Minh và Huyền Thiên Ca là do ai, hóa ra là do di truyền huyết thống!
Các nàng bên này nói chuyện cười ồn ào, ở hành lang gấp khúc đối diện, Phượng Trầm Ngư đi theo Thanh Nhạc đứng đối mặt không biết đang nói gì. Phượng Vũ Hành thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy Trầm Ngư đứng dưới hành lang, hai cánh tay ôm trước người, dễ thấy là đang lạnh.
Nghĩ lại thì đúng thật, trời đã vào thu, đứng dưới ánh nắng mặt trời thì hoàn hảo, nếu đứng ở chỗ râm mát, thì có thể sẽ bị cảm lạnh. Trầm Ngư cố tình mặc đẹp, vẫn mặc y phục mỏng, cổ áo còn mở ra không nhỏ. Mà Thanh Nhạc cũng không biết nói gì cùng nàng, nói nửa ngày không dứt cũng không muốn thả Trầm Ngư đi.Tưởng Dung kéo kéo góc áo Phượng Vũ Hành, nhỏ giọng hỏi: “Nhị tỷ tỷ, các nàng đều vội tới chúc thọ Định An vương phi, sao có thể nghị luận chuyện trong phủ người ta được chứ?”
Phượng Vũ Hành buông tay, “Nghĩ đến hằng năm đều như vậy, bằng không muội nhìn nha hoàn trong vương phủ đi, rõ ràng đều đã nghe thấy, cũng không thấy ai quan tâm, ngay cả biểu tình khác thường cũng không có.
Tưởng Dung hít sâu một tiếng, “Xem ra thanh danh của Định An vương phủ này thật sự không tốt, trước kia muội không hay xuất môn, cũng không có bằng hữu, không nghĩ thế giới bên ngoài và trong nhà... Thật đúng là giống y nhau.”
Phượng Vũ Hành nở nụ cười, “Đúng vậy, nhà nhà đều có quyền tranh đấu, Phượng phủ suốt ngày không thể bình an, Định An vương phủ này cũng không tốt. Nếu bọn họ quá tốt, sao có thể có những lời chê bai này.”
Nàng nhích lại phía sau, dựa vào một gốc cây nhỏ, nâng tay ngắt hai bông hoa bên cạnh, nhìn Phượng Trầm Ngư và Thanh Nhạc, thâm nghĩ hai người này ở cùng một chỗ, chỉ sợ đang trao đổi không phải là chuyện tốt, tám phần là lại có liên quan đến nàng. Mấy ngày nay Phượng Trầm Ngư tích lũy oán khí muốn có cái gì đó để phát tiết một chút, không biết Thanh Nhạc và nàng có ăn khớp với nhau hay không.
Dưới hành lang bên kia, Thanh Nhạc và Phượng Trầm Ngư thật ra đã nói xong, chỉ là Phượng Trầm Ngư muốn đi, đều bị Thanh Nhạc giữ lại.
Trong lòng Trầm Ngư đều biết, tuy nói kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu, nhưng nay rõ ràng Thanh Nhạc có địch ý không nhỏ đối với nàng, hai người chỉ có thể là cộng sự, nhưng không có cách nào sống chung.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!