Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thần Y Độc Phi - Phượng Vũ Hành (FULL)

Phượng Vũ Hành càng đánh càng cố hết sức, những hắc y nhân trước mắt càng đánh càng nhiều. Hoàng Tuyền thấy không ổn, lôi Phượng Vũ Hành vừa chống đỡ vừa lui về phía sau: “Tiểu thư, đằng sau có con sông, chúng ta rút lui qua hướng đó.”

“Được.” Nàng không dám nói nhiều, không dám lãng phí một chút khí lực, cứ mặc cho Hoàng Tuyền kéo, chạy đến hướng con sông.

Có đao chém tới, nàng phân tích tiếng gió nghiêng đầu một chút, có lúc nghiêng chậm, một ít tóc bị cắt mất.

Có tiếng nước không rõ ràng lọt vào tai, nàng nghĩ đã cách sông không xa, nhưng đến bờ sông thì phải làm thế nào đây? Nàng không nói cho Hoàng Tuyền biết mình không biết bơi!

Trong lúc thất thần, một gã hắc y nhân lắc lư tới trước người, Phượng Vũ Hành căm tức một hồi, cũng phát động tỉnh thần, bỏ tay Hoàng Tuyền ra, tay đập vào động mạnh cảnh của hắc y nhân kia.

Hắc y nhân căn bản không coi trọng nàng, một tiểu nha đầu mới mười tuổi, tuy thoạt nhìn đã tiếp mấy chiêu thức, nhưng tiểu thân thể yếu đuối này thấy thế nào cũng không có vẻ có lực sát thương. Cho nên một chưởng này của Phượng Vũ Hành, căn bản đối phượng không tránh.

Nhưng người luôn thua ở việc khinh thường, đúng là Phượng Vũ Hành đã mệt không có khí lực, nhưng hắc y nhân không nghĩ rằng trong tay nàng còn có mấy cây ngân châm. Mấu chốt nhất, căn bản là nàng lấy từ trong không gia ra châm gây tê.

Châm vào đúng động mạch cảnh, người nọ bỗng như thời gian làm ngừng động tác gay cả đao trong tay cũng rơi ra, sau đó mắt đóng lại, rồi ngất đi.

Hoàng Tuyền hoảng sở, còn nghĩ rằng Phượng Vũ Hành đã xảy ra chuyện, lúc quay đầu vừa thấy Phượng Vũ Hành đã giải quyết một người, không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Tiểu thư lợi hại!”

Nàng cười khổ, cơ hội gần người không nhiều lắm, không nhất định mỗi đối thủ nàng đều có vận khí tốt như vậy. Huống chỉ... Đúng là mệt! Phổi muốn mệt lắm rồi.

Hai người một đường lui về phía sau bờ sông, đó là một con sông rộng, nước chảy tĩnh chậm, không nhanh không vội. Phượng Vũ Hành nhớ lúc từ Tây Bình thôn hồi kinh đã đi qua con sông này, không nghĩ lại đến lần nữa, lại là bị người đuổi giết.

Hoàng Tuyền kéo tay nàng, lại đánh đuổi một kẻ địch rồi lớn tiếng nói: “Tiểu thư ngươi nhảy xuống sông trốn trước! Ta đến saul”

Phượng Vũ Hành rất muốn mở miệng nói “Ta không biết bơi”, nhưng không đợi nàng nói, chỉ thấy đám hắc y nhân kia đột nhiên đổi chiến thuật, đều lui về phía sau, đổi đao thành tên. Mũi tên kia đều được nhuộm màu xanh, rõ ràng là được tẩm độc.

Phượng Vũ Hành thầm nghĩ không tốt, lập tức không  để ý mình có thể bơi hay không, lôi Hoàng Tuyền dùng sức nhảy, bùm một tiếng đã nhảy vào sông.

Hoàng Tuyền túm Phượng Vũ Hành nhanh chóng chìm xuống, lấy cây cầu tránh được một màn tên độc. bắn vào nước.

Phượng Vũ Hành cố mở to hai mắt nhìn mặt nước, nọc độc màu xanh dần lan ra, nhìn một lát, không phát hiện có màu đỏ máu, lúc này mới yên lòng.Đáng tiếc, cuối cùng cũng bị nghẹn đến cực hạn, sau hai tiếng “ùng. ục ùng ục”, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Láng máng thấy Hoàng Tuyền khẩn trương ôm nàng ¡_ liều mạng bơi về phía trước, nàng muốn nói với Hoàng Tuyền đừng sợ, đáng tiếc khi hé miệng, nước sông nhanh chóng chảy vào, Phượng Vũ Hành bất đắt dĩ, mất đi tia ý thức cuối cùng...

Nhị tiểu thư Phượng gia trên đường đi xem cửa tiệm, đến lúc chạng vạng vẫn chưa về.

Lời đồn trong kinh thành nổi lên bốn phía, cũng không biết bắt đầu từ nơi nào nhưng lại có người nói Phượng nhị tiểu thư bị kẻ xấu bắt cóc, nháy mắt thấy đêm đang xuống, lại không tìm thấy chỉ sợ danh tiết khó giữ.

Thật ra qua một đêm, chỉ cần bị bắt cóc thành công, danh tiết của một cô nương cũng đã không còn.

Phượng phủ lúc này, các chủ tử đều tập trung toàn bộ ở chính đường Mẫu Đơn viện, một đám biểu tình   nghiêm túc, ngay cả thở cũng cẩn th:

Chỉ lát sau, có nha hoàn vội vã chạy vào, đưa một chiếc giày còn chính đầy bùn ra: “Có người nói là tìm được ở ngoài bờ sông.”

Phượng Phấn Đại xem qua, liếc mắt đã nhận ra: “Đây là giày nhị tỷ tỷ, ta thấy nàng đã đi qua, hôm nay lúc Ngự vương điện hạ tới, nàng đi đôi này giày.”

Tưởng Dung nhíu mày, “Tứ muội muội đừng nói lung đến đất, chưa từng lộ chân cho người xem qua?”

“Sao lại không phải.” Phượng Phấn Đại chắc chắn nhãn lực của mình, “Chính ta thấy, chính là đôi này.”

“Được rồi.” Phượng Cẩn Nguyên vung tay chặn lại, “Để giày ở đây, ngươi đi xuống đi.”

Nha đầu kia đặt giày ở giữa phòng, vội vàng rời đi. Phượng Cẩn Nguyên nhìn lão thái thái, nói: “Mẫu thân, chuyện này ngươi thấy nên làm thế nào bây giờ?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!