Thấy ông chủ Chu thẹn quá hóa giận, thốt ra lời uy hiếp Tô Dật. Ông cụ Tân bất mãn cau mày, nhìn Tô Dật nói:
“Cậu nhóc, cậu không cần sợ, nói tiếp đi. Có ông già này ở đây, không ai dám làm gì cậu!”
Giọng điệu ông cụ Tân bình tĩnh. Nhưng giữa chân mày, lại có khí thế ngạo nghễ không cho phép nghi ngờ.
Đương nhiên Tô Dật không sợ lời uy hiếp của ông chủ Chu, nếu không anh đã mặc kệ chuyện này rồi.
Chỉ thấy Tô Dật ung dung lên tiếng:
“Quan sát sâm núi, phải chú ý đến lục thể ngũ hành. Ngũ hành chỉ râu, sậy, vỏ, đường vân, thân. Nhân sâm của ông tuy râu dài, nhưng trắng bệch mềm giòn, trên đó ngay cả những hạt “trân châu” cỡ hạt gạo cũng không có.”
Vài câu nói, đã khiến ông chủ Chu toát mồ hôi. Mà Tô Dật lại chỉ vào nhân sâm, nói tiếp:
“Lục thể chỉ linh, đần, già, non, ngang, thuận...”
Tô Dật vừa lên tiếng, người phụ nữ xinh đẹp không nhịn được hỏi:
“Thưa anh, anh nói linh và đần trong lục thể, chẳng phải mâu thuẫn với nhau sao?”
Tô Dật nhướng mày với người phụ nữ xinh đẹp kia. Đây là hành động mang tính biểu tượng của Tô Dật, nói chuyện với người đẹp, anh luôn không nhịn được nhướng mày.
“Linh ở đây là chỉ hình dáng của sâm núi bước đầu có nét giống hình người, thoạt nhìn tinh xảo thướt tha. Còn về chuyện ban nãy ông chủ Chu nói, nhân sâm chôn trong rừng không lớn như vậy. Hoàn toàn là thuận miệng nói bậy. Lúc gieo trồng nhân sâm trong rừng, thêm chút phân bón nhân tạo. Đừng nói lớn thế này, cho dù to hơn chút nữa, giả dạng nhân sâm ngàn năm cũng không thành vấn đề!”
Những câu nói của Tô Dật, đã sớm thu hút những người khách khác trong tiệm, mọi người vây quanh một bên, xem náo nhiệt.
Tô Dật nói tiếp:
“Ông chủ Chu, đúng ra tôi không nên quản chuyện của ông. Nhưng ông là bác sĩ, bắt đầu từ ngày đầu tiên tôi theo nghề y, thầy tôi đã nói với tôi, người không có nhân đức như phật, không thể làm bác sĩ! Người không có tài như tiên, không thể theo nghề y! Còn ông thì sao, không tài không đức. Nhìn những dược liệu quý giá ông bày ra đó, gần như đều là hàng giả. Ông dùng đổ giả lừa người ta, nói ông bôi đen nghề y đã nhẹ lắm rồi, nặng lời hơn một chút, ông làm vậy là tham tiền hại người!”
Khi nói những câu này, Tô Dật thay đổi vẻ cười đùa hớn hở ngày thường, giữa hai đầu mày, nhiều hơn vài phần khí chất ngay thẳng rõ ràng.
Ông chủ Chu biến sắc, khóe môi run rẩy, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Tô Dật lại nhìn thoáng qua người phụ nữ xinh đẹp và ông cụ Tân, nói tiếp:
“Huống hồ, ban nãy hai người đã cho tôi mượn một trăm. Tôi nhất định phải đền đáp...”
Ông cụ Tân khẽ mỉm cười gật đầu với Tô Dật. Ngay sau đó, thay đổi sắc mặt, nhìn ông chủ Chu, nghiêm nghị nói:
“Ông chủ Chu, có phải cậu nên giải thích với ông già này một tiếng không?”
Ông chủ Chu đã sớm sợ hãi đến đầu đầy mồ hôi, ông ta nhìn ông cụ Tân với vẻ khúm núm, giải thích một cách gượng ép:
“Ông cụ, tôi, tôi thật sự không biết nhân sâm này là giả. Là người bạn kia nhờ bán ở chỗ tôi, tôi cũng là người bị hại...”
Ai cũng biết, ông chủ Chu nói dối.
Ông cụ Tân lạnh lùng đứng dậy, chậm rãi lên tiếng:
“Được rồi, cậu cũng không cần nói thêm nữa! Tôi thấy Dịch Nhân Đường này của cậu, cũng nên đóng cửa đổi người rồi!”
Lời nói của ông cụ Tân, nghe qua như giận dỗi. Nhưng ông chủ Chu biết rõ, ông cụ Tân tuyệt đối không phải tùy tiện nói như thế. Ông ta muốn giải thích, nhưng ông cụ Tân hoàn toàn không thèm để ý ông ta. Ông chủ Chu không nhịn được, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Ba người ra khỏi Dịch Nhân Đường, đứng trước cửa, người phụ nữ xinh đẹp tò mò hỏi Tô Dật:
“Thưa anh, anh thật sự là bác sĩ sao?”
Tô Dật mỉm cười bất lực. Bản thân anh ăn mặc thế này, không chỉ Lâm Uyển Dung và người nhà họ Lâm, ngay cả người phụ nữ xinh đẹp này cũng không tin anh là bác sĩ.
“Cô đừng thưa anh nữa, nghe kì lạ lắm. Tôi tên Tô Dật, cũng coi như là bác sĩ...”
Nói rồi, Tô Dật lại hỏi ông cụ Tân:
“Ông cụ, nếu ông thật sự muốn mua sâm núi, chỗ tôi có một gốc, hay là ông xem thử nhé?”
Ông cụ Tân quả thật rất muốn mua sâm núi. Nghe Tô Dật nói như vậy, lập tức đồng ý:
“Được, lấy cho tôi xem thử! Nhưng mà chắc không phải là gốc sâm cậu tốn hai trăm để mua ban nãy đấy chứ?”
Nói rồi, ông cụ Tân lại bật cười.
Tô Dật vừa lấy sâm núi ra, vừa nói:
“Ông cụ thật sự nói đúng rồi đấy, chính là gốc sâm tôi tốn hai trăm để mua ban nãy...”
Nói rồi, lấy sâm núi vừa nãy kiếm được của hời, đưa cho ông cụ Tân. Đồng thời lên tiếng:
“Ông cụ, tôi cũng không giấu ông. Vừa rồi tôi may mắn, chủ tiệm không biết nhìn hàng, ông và cô gái xinh đẹp đây lại cho tôi mượn một trăm, tôi mới có thể lấy được gốc sâm núi hoang dại này. Nhân sâm này rất tốt, chắc chắn là lá cấp ba từ mười năm trở lên, giá thị trường có thế nào cũng phải hơn ba trăm ngàn...”
Ông cụ Tân nhận lấy nhìn thoáng qua, Tô Dật lại nói tiếp:
“Vừa rồi tôi không đủ tiền, hai người cho tôi mượn một trăm, nếu không tôi cũng không mua được đồ tốt như vậy. Một trăm kia coi như hai người hùn vốn. Nếu hai người muốn giữ lại gốc sâm này, hai người bỏ vào một phần ba cổ phần, tính hai trăm ngàn. Nếu không muốn giữ, tôi sẽ bán cho tiệm thuốc khác...”
Ông cụ Tân không hiểu rõ về sâm núi. Nhưng ông ấy lại tin tưởng nhân phẩm của Tô Dật, chỉ quan sát đơn giản một lúc, lắc đầu nói:
“Tôi tin cậu, gốc sâm núi này tôi giữ lại. Vẫn phải trả cho cậu ba trăm ngàn. Dù sao vừa nãy cậu cũng giúp tôi tiết kiệm hơn sáu trăm ngàn đấy. Tôi đã nhặt được món hời lớn như vậy, sao có thể chiếm lợi một trăm ngàn của cậu được?
Nói rồi, lại lên tiếng với người phụ nữ xinh đẹp:
“My Di, trả tiền cho bác sĩ Tô...”
Tô Dật vốn còn muốn đùn đẩy, nhưng thấy ông cụ Tân nói rất chân thành, anh cũng không nói thêm gì nữa. Đưa số tài khoản cho My Di, My Di trực tiếp chuyển khoản.
Tô Dật lại dặn dò ông cụ Tân những việc cần chú ý khi sử dụng sâm núi.
Trước khi đi, ông cụ Tân lại dặn Tô Dật:
“Sau này ở Giang Thành, có việc gì cần cứ đến tìm tôi. Nếu có thời gian, chúng ta có thể uống vài ly...”
Nói xong, ông ấy và My Di, xoay người rời đi.
Tô Dật nhìn bóng lưng hai người rời đi, thầm nói:
“Tôi cũng muốn tìm ông, nhưng không để lại số điện thoại, cũng không nói tên, tôi đi đâu tìm ông chứ...”
Có tiền rồi, Tô Dật lại đi mua vài loại thảo dược, rồi trở về nhà Lâm Uyển Dung, chuẩn bị nấu thuốc cho Lâm lão gia tử.
Mở cửa vào nhà, đã cảm giác có gì đó không ổn.
Đặt thảo dược xuống, Tô Dật rón rén đi đến trước cửa phòng ngủ của Lâm Uyển Dung. Nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, mà bên trong lại truyền ra giọng phụ nữ thẹn thùng:
“Đừng quậy nữa, không được, đừng chạm vào em...”
Tô Dật sững người, giọng nói này hình như là Lâm Uyển Dung.
Vừa nghĩ đến vậy mà Lâm Uyển Dung lại đưa người đàn ông khác về nhà để lên giường, trong lòng Tô Dật lập tức chua xót.
Lần này Tô Dật về Giang Thành, một là muốn trả ơn, nếu không có tô mì hoành thánh của mười lăm năm trước, cũng sẽ không có Tô Dật ngày hôm nay.
Còn có, cô gái nhỏ Lâm Uyển Dung xinh đẹp lương thiện mười lăm năm trước, thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh. Anh nằm mơ cũng muốn, nếu cô gái nhỏ này có thể gả cho anh, với anh mà nói, chính là hạnh phúc to lớn.
Nhưng mà nghĩ lại, Lâm Uyển Dung đã đi làm, chẳng lẽ giữa chừng lại dẫn người đàn ông kia trở về?
Đang lúc suy nghĩ lung tung, đã nghe thấy giọng nói người đàn ông truyền đến từ phòng ngủ:
“Ngoan, đừng sợ, anh nhất định sẽ rất dịu dàng...”
Nói rồi, người đàn ông cười gian xảo vài tiếng.
Tô Dật không kịp nghĩ nhiều, anh đột ngột nhấc chân, đá cửa phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, đã thấy một nam một nữ, đang nằm trên giường của Lâm Uyển Dung.
Nhưng chuyện khiến Tô Dật yên lòng là người phụ nữ kia không phải Lâm Uyển Dung.
Tô Dật đột ngột xuất hiện, hai người đều giật mình hoảng hốt.
Nhất là người phụ nữ kia, gương mặt cô ấy đỏ bừng, ánh mắt mơ màng chất vấn Tô Dật:
“Anh là ai? Sao lại ở nhà tôi?”
Vừa nói nhà của cô ấy, Tô Dật hiểu ra ngay.
Cô gái này nhất định là Lâm Tử Di em gái của Lâm Uyển Dung. Tối qua anh có nghe Lâm Uyển Dung nhắc đến, cô có em gái, đang học đại học.
Quả nhiên nhìn kỹ lại, giữa hai đầu mày của Lâm Tử Di, có vài phần tương tự với chị gái Lâm Uyển Dung.
“Anh là ai à? Anh là anh rể của em, em không đi học đàng hoàng, vậy mà lại đưa đàn ông về nhà. Xem anh có nói với chị em không...”
Còn chưa thốt ra những lời phía sau, Tô Dật đã cảm thấy có gì không đúng.
Tuy Lâm Tử Di đang nhìn anh, nhưng ánh mắt cô ấy rời rạc, hơn nữa sắc mặt không phải ửng hồng bình thường, mà là đỏ bừng.
Tô Dật lập tức tiến lên, nắm cổ áo người đàn ông, nhấc cậu ta lên, phẫn nộ hỏi:
“Mẹ nó cậu đã cho em ấy uống thứ gì hả?”
Người đàn ông vừa muốn ngụy biện, Tô Dật đã đấm vào mặt cậu ta.
Người bình thường không thể sánh nổi với thể chất của Tô Dật, hơn nữa đi theo thầy nhiều năm như thế, về mặt võ thuật, cũng đạt được nhiều thành tích. Chỉ một cú đấm, người đàn ông lập tức cháy máu mũi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!