Một tên ăn mày nghèo hèn thấp kém còn dám kiêu ngạo ở Lâm gia như vậy.
Một người đàn ông trong sân nổi giận, định bước tới cho Tô Dật biết mặt.
Vừa đi được một bước, Lâm Húc Đông đột nhiên ngăn lại, hạ giọng nói một cách nham hiểm:
"Đừng để ý cậu ta, để cậu ta khám cho ông nội là được rồi. Lúc nãy Lâm Uyển Dung nói, nếu tên ăn mày này không chữa được bệnh cho ông nội, cô ta sẽ từ bỏ quyền thừa kế tài sản Lâm gia..."
Lâm Húc Đông lòng dạ xấu xa, anh ta cũng không định ngăn cản Tô Dật.
Cứ để Tô Dật khoe mẽ, dù sao đến lúc đó không chữa khỏi bệnh của Lâm lão gia tử, Lâm Uyển Dung sẽ phải cuốn gói cút đi, từ nay về sau không còn là người Lâm gia nữa!
"Lâm Uyển Dung, cô còn thất thần ở đó làm gì? Còn không mau dẫn tên ăn mày của cô vào khám cho ông nội đi!"
Nói xong, Lâm Húc Đông cười lạnh vài tiếng, xoay người đi vào biệt thự.
Lâm Uyển Dung dẫn Tô Dật vào biệt thự dưới sự chỉ trỏ chế giễu của mọi người.
Phòng của ông nội đã được bố trí như một phòng bệnh tạm thời, máy thở, bình oxi, các thiết bị giám sát đều rất đầy đủ.
Lâm lão gia tử bệnh nặng hấp hối, chỉ có thể dựa vào máy thở để duy trì mạng sống, bệnh tình rất đáng lo ngại.
Trong phòng có mấy bác sĩ chuyên môn đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Bọn họ đều là những chuyên gia có tiếng trong ngành, được Lâm gia mời về từ khắp nơi với giá trên trời.
Tô Dật chậm rãi bước đến trước giường bệnh, vươn tay muốn bắt mạch cho Lâm lão gia tử.
Một bác sĩ trẻ vội đi tới ngăn lại: "Anh muốn làm gì, ai cho anh vào đây?"
Bác sĩ này tên Hoắc Anh Lợi, tính cách cao ngạo, tốt nghiệp đại học London.
Tuổi còn trẻ nhưng y thuật cao siêu, nhiều quan chức trong nước đều đến tìm cậu ta khám bệnh.
Người này là chuyên gia giỏi nhất mà Lâm gia đặc biệt ra giá cao mời đến.
Hoắc Anh Lợi còn chưa dứt lời, Lâm Húc Đông đã cười lạnh:
"Người ta chính là thần y, y thuật cao siêu, là người mà cô em gái hiếu thảo của tôi mời đến chữa bệnh cho ông nội!"
Thấy Tô Dật mặc quần áo rách tả tơi, Hoắc Anh Lợi nhíu mày.
Không nhịn được phàn nàn với Lâm Uyển Dung: "Lâm tiểu thư, đúng là xằng bậy! Bác sĩ đông y ngoại trừ lừa tiền thì đều vô dụng!"
"Cô phải tin tôi, tin vào khoa học, có tôi, lão gia tử có lẽ còn có thể sống thêm vài ngày nữa. Còn Trung y gì đó, chỉ là vớ vẩn mà thôi, ai tin chính là kẻ ngốc!"
Lâm Uyển Dung vừa định cãi lại, Tô Dật lại cười giễu hai tiếng, trợn mắt khinh thường, tức giận liếc Hoắc Anh Lợi một cái, mắng:
"Tên nhóc này, cậu học ở nước ngoài mấy năm mà đã quên mất cội nguồn của mình nhanh như vậy sao? Nếu không có Trung y, Trung Hoa năm nghìn năm, sao có thể tồn tại đến bây giờ. Cũng sẽ không có những kẻ quên nguồn quên gốc như cậu, còn ở đây phô trương ra vẻ du học sinh phương Tây gì chứ!"
Tô Dật nói lời thô tục khó nghe, Lâm Uyển Dung cũng cảm thấy khó nghe.
Dù nói thế nào Hoắc Anh Lợi cũng là chuyên gia được Lâm gia mời đến, sỉ nhục anh ta như vậy đúng là...
Hoắc Anh Lợi tức giận đến mặt đỏ bừng, cả người run lên, run rẩy chỉ vào Tô Dật: "Anh đúng là thô tục vô sỉ! Trung y không có căn cứ khoa học nào, quả thực chính là vu thuật, căn bản là một khối u của học thuật, cũng không có đóng góp gì cho y học thế giới..."
Tô Dật nghe đến phát cáu, nhíu mày, ngắt lời Hoắc Anh Lợi:
"Câm miệng đi, đồ ngu xuẩn! Không có đóng góp gì cho y học thế giới? Tôi thấy cậu chính là một tên ngốc không hiểu gì cả! Tôi nói cậu biết, Trung y không chỉ là chẩn đoán hỏi bệnh, còn là huyền học phong thủy, ngũ hành bát quái!"
"Trung y không đóng góp gì cho y học thế giới? Để tôi nói cậu nghe, Hán y học ở Nhật Bản, Hàn y học ở Triều Tiên, Đông y học ở An Nam đều phát triển trên cơ sở của Trung y. Cái này gọi là không có đóng góp?"
Hoắc Anh Lợi vốn không am hiểu về Trung y nhiều, chỉ có thể giương mắt nhìn, thở hồng hộc nói với Lâm Uyển Dung:
"Cô đừng nghe anh ta nói bậy! Tôi cảnh cáo các người, nếu anh ta đến chữa bệnh, vậy tôi sẽ lập tức rời đi, tôi tuyệt đối không ở chung với người như vậy! Còn về hậu quả, các người tự chịu!"
Nghe Hoắc Anh Lợi nói vậy, lòng Lâm Uyển Dung chùng xuống.
Đối với Tô Dật, Lâm Uyển Dung nửa tin nửa ngờ.
Dù sao với bộ dạng đó của anh, cách ăn mặc kia, quả thật không giống bác sĩ.
Lúc này Hoắc Anh Lợi và Tô Dật xảy ra mâu thuẫn, cậu ta dọa bỏ đi, Lâm Uyển Dung lại khó xử.
Trong lòng đang tiến thoái lưỡng nan, lại nghe thấy tiếng kêu tích tích dồn dập phát ra từ máy theo dõi sự sống bên cạnh ông nội.
Y tá vội vàng nói với Hoắc Anh Lợi:
"Huyết áp của bệnh nhân giảm xuống, huyết áp tối đa là ba mươi, huyết áp tối thiểu biến mất!"
Mọi người đều tiến lên, thân thể Lâm lão gia tử đang run lên từng cơn, hơi thở cũng dần yếu ớt, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Hoắc Anh Lợi vội nói: "Mau khử rung tim!"
Hoắc Anh Lợi biết rõ trong lòng, lúc này xuất hiện những triệu chứng đó, có nghĩa là mạng Lâm lão gia tử không kéo dài được bao lâu nữa, chỉ sợ sẽ qua đời trong hôm nay.
Lâm Uyển Dung lo lắng sốt ruột, nhưng lại bất lực, cô không ngừng xoa xoa tay, nước mắt ứa ra trong hốc mắt.
Lâm Húc Đông lại chẳng hề quan tâm, đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt, ước gì Lâm lão gia tử mau chết đi, anh ta còn đang chờ chia tài sản kìa!
Tô Dật trước đó bất cần cợt nhã, lúc này mặt trầm như nước.
Anh nhanh tay lẹ mắt, vội lấy một hộp kim trong túi ra, thân hộp khắc hình theo phong cách cổ xưa, là một vật không tầm thường.
Anh lấy ra hai cây kim bạc, từ từ đâm vào huyệt trung phủ và huyệt khí môn của Lâm lão gia tử.
Khoảnh khắc kim châm kích thích huyệt vị, thân thể Lâm lão gia tử càng run rẩy dữ dội hơn.
Hoắc Anh Lợi đang cầm máy khử rung tim, đầu toát đầy mồ hôi, hô to: "Mau tránh ra, bệnh nhân sắp không xong rồi!"
Tô Dật lại mắt điếc tai ngơ, vẫn bất động châm kim.
Anh nín thở, vẻ mặt nghiêm túc, như thể biến thành một người khác.
Hơi tay dùng lực nhẹ, hơn phân nửa kim không đâm sâu vào hai huyệt trước đó.
Anh nhẹ nhàng xoay kim, Lâm lão gia tử vừa nãy còn run rẩy kịch liệt dần hồi phục như ban đầu, không có động tĩnh gì.
"Bệnh nhân không xong rồi..."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!