Lâm Húc Đông vô cùng tức giận, một tên ăn mày lại dám ăn nói lỗ mãng với anh ta như vậy, còn gọi mình là anh trai ba giây trước mặt mọi người, đúng là buồn cười!
Lâm Húc Đông đang muốn phát cáu, Lâm Uyển Dung lại trịnh trọng hỏi Tô Dật: "Anh thật sự là bác sĩ?"
Cuộc trò chuyện vừa rồi của Tô Dật và Lâm Húc Đông, Lâm Uyển Dung nghe ra một chút, nhưng cô vẫn không dám tin.
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lâm Uyển Dung, Tô Dật lắc đầu: "Tin hay không tùy cô."
Tô Dật học y từ nhỏ, là một cao thủ trong giới y thuật, thậm chí đến cả những bác sĩ trong bệnh viện lớn cũng không có tay nghề cao như anh.
Thế nhưng mọi người đều trông mặt bắt hình dong, người già chữa bệnh hay hơn người trẻ?
Nếu bị người khác nghi ngờ nhiều lần như vậy, Tô Dật đã sớm quay đầu bỏ đi.
Nhưng Lâm Uyển Dung thì khác, sở dĩ anh đến đây cũng không phải vì tiền, mà là để báo ân.
Nghĩ đến năm đó, ơn một bữa cơm!
Thấy Lâm Uyển Dung tựa hồ tin tên ăn mày trước mặt này, Lâm Húc Đông nổi giận.
Anh ta nhìn Lâm Uyển Dung, gầm lên một tiếng: "Lâm Uyển Dung, cô muốn để một tên ăn mày đến xem bệnh cho ông nội! Được, tôi đồng ý, nhưng tôi cảnh cáo cô, nếu cậu ta không trị hết cho lão già kia, công ty Hoàn Á cô cũng đừng hòng lấy nữa!"
Lâm Húc Đông vốn không muốn xem bệnh cho Lâm lão gia tử, chết sớm đầu thai sớm, mọi người chia tài sản, không phải tốt hơn sao?
Dù sao nhiều bệnh viện lớn bó tay như vậy, đến cả bác sĩ phụ trách cũng nói, bệnh tình của lão gia tử cùng lắm là chống đỡ được một tuần.
Vậy thì uổng phí tiền làm gì?
"Nếu tôi trị được bệnh của Lâm lão gia tử, vậy anh thế nào?"
Tô Dật hỏi lại Lâm Húc Đông, trên mặt vẫn nở nụ cười không âm không dương như trước.
Lâm Húc Đông cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Như cậu mà cũng muốn chữa bệnh? Nếu cậu thật sự chữa khỏi cho lão già kia, tôi quỳ xuống gọi cậu là cha!"
Tô Dật bật cười: "Tôi cũng không muốn có một đứa con ngu ngốc như anh đâu, đến lúc đó anh quỳ xuống nhận Lâm tiểu thư là được!"
"Hừ, đợi xem!"
Lâm Húc Đông cười thầm trong lòng, một tên ăn mày có thể trị khỏi bệnh cho lão già kia sao?
Thiên Phương dạ đàm!
Mặc dù Lâm Uyển Dung cũng nửa tin nửa ngờ.
Nhưng hiện giờ cũng không còn cách nào, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, dù có một tia hy vọng cũng phải nắm lấy.
Lâm Uyển Dung nhìn Tô Dật, bất đắc dĩ nói: "Vậy mời anh theo tôi đến nhà ông nội đi..."
Tô Dật lại bất động, vẻ mặt bất cần, cười xấu xa nói:
"Đừng nóng vội, có thể chữa bệnh, nhưng có điều kiện!"
Lâm Uyển Dung ngẩn ra, có chút tò mò nhìn Tô Dật:
"Anh nói đi."
Tô Dật nhún vai, ngoắc tay với Lâm Uyển Dung.
Lâm Uyển Dung đến gần, nghiêm túc nhìn Tô Dật.
Một mùi hương thơm mát lập tức xộc vào mũi Tô Dật.
Tô Dật vươn tay che bên tai Lâm Uyển Dung, nhẹ giọng nói:
"Điều kiện chỉ có một, nếu tôi chữa hết bệnh cho lão gia tử, cô ngủ với tôi một đêm..."
"Anh..."
Lâm Uyển Dung nén giận, vừa tức vừa thẹn.
Tôi Minh lại không thèm để tâm, vẫn cà lơ phất phơ như cũ, mỉm cười nhìn Lâm Uyển Dung.
Lâm Uyển Dung chưa bao giờ gặp người đàn ông nào vô sỉ như vậy, vừa nãy còn có chút hảo cảm, bây giờ đã tan thành mây khói.
Nhưng vì để cứu sống ông nội, cô cũng chỉ có thể nhịn nhục đồng ý.
Lâm Uyển Dung thở ra một hơi, hồi phục tâm tình.
Cô cắn môi, hờ hững đáp: "Tôi hứa với anh! Nhưng nếu không chữa khỏi!"
Lâm Uyển Dung trừng mắt: "Đến lúc đó anh tự chịu!"
Tô Dật gật đầu, nghiêng người lên xe.
Hai xe một trước một sau hướng về Lâm gia, lao đi rất nhanh.
Lâm gia ở trong khu biệt thự phú hào Giang Châu, nơi này tấc đất tấc vàng, chỉ có quan to hiển quý thân phận hiển hách mới có tư cách ở đây.
Theo Lâm Uyển Dung vào Lâm gia, trong sân đông nghẹt người, đa số đều là người thân bạn bè của Lâm gia, đến tiễn Lâm lão gia tử đoạn đường cuối cùng.
Nhưng mà những người này đều mang ý xấu, đều có tính toán riêng.
Nói là tới tiễn Lâm lão gia tử, chi bằng nói đến chiếm đoạt tài sản, phân chia của cải thì hơn, ai mun đến sau chứ?
Vào sân, Lâm Húc Đông liền nghênh ngang chào hỏi mọi người, còn không quên châm chọc khiêu khích hai người phía sau:
"Lâm gia chúng ta có một cô cháu gái thật hiếu thảo, Nhị Thập Tứ Hiếu sau này phải gọi là Nhị Thập Ngũ Hiếu rồi, Lâm Uyển Dung, cô nói cho mọi người nghe xem em đã mời được bác sĩ gì về cho ông nội?"
Lâm Húc Đông vừa nói xong, mặt Lâm Uyển Dung nhất thời đỏ bừng.
Cũng khó trách mọi người chú ý, Tô Dật ăn mặc thật sự rất rách nát, quá mức chói mắt trong đám người, quả thật là một một con vịt xấu xí.
"Dung Dung, hiếu thuận với ông nội thì không thành vấn đề, nhưng tìm một tên ăn mày đến lừa gạt mọi người thì không tốt lắm đâu?"
Một người phụ nữ trang điểm đậm của Lâm gia nhìn Tô Dật bằng vẻ mặt khinh thường.
"Tôi đã nói rồi, sao có thể để Lâm Uyển Dung đến, cô ta chính là sao chổi, khắc chết cha mẹ thì thôi đi, bây giờ còn sắp khắc chết ông nội..."
Mọi người anh một câu tôi một câu, vô cùng chua ngoa.
Lâm Uyển Dung vẫn cúi đầu, hai mắt đỏ hoe, ươn ướt nước mắt.
Lúc cô vừa sinh ra, cha mẹ đều lần lượt qua đời.
Kể từ đó về sau, ở Lâm gia, cô như một người ngoài cuộc, chịu mọi ánh mắt xa lánh, tình thân là gì, cô đã nhiều năm không thấy rồi.
Ông nội đối xử với cô coi như không tệ, nhưng lão gia tử trọng nam khinh nữ, Lâm Uyển Dung trong mắt ông ấy không có địa vị gì.
Bây giờ, Lâm Uyển Dung chỉ muốn làm tròn chữ hiếu, cô không muốn trơ mắt nhìn ông nội chết, nhưng đám người này vẫn lạnh lùng như vậy.
Thấy vẻ mặt bi thương cùng đôi mắt ngấn nước của Lâm Uyển Dung, mọi người không chút đồng cảm, ngược lại càng tệ hại hơn.
Một chị họ ở xa đến, lập tức đi đến trước mặt Lâm Uyển Dung, chỉ vào mặt cô mắng to:
"Lâm Uyển Dung, tôi thấy cô đây là thông đồng với đàn ông bên ngoài, nhân lúc ông nội bệnh tình nguy kịch muốn đến Lâm gia chiếm đoạt tài sản, tôi nói cô biết, không có cửa đâu, cẩu nam nữ các người, cút được bao xa thì cút bấy xa đi!"
Lâm Uyển Dung khóc không thành tiếng, bả vai mềm mại không kiềm được run run.
"Không cút phải không, đừng để tôi tìm người đuổi các người đi, nói cho cô biết, gia sản của ông nội không có phần của cô, tang lễ cũng đừng hòng tham gia!"
Nói xong, người phụ nữ này còn động tay đẩy người.
Tô Dật tiến lên phía trước, bắt lấy cánh tay cô ta, lạnh giọng nói:
"Cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi cho cô chết không toàn thây!"
Tô Dật lúc nãy bất cần, bây giờ uy nghiêm lạ thường, khiến kẻ khác sợ hãi.
Chị họ bị dọa sợ không nhẹ, lại sợ mất mặt trước mọi người, cố nén đau đớn nói:
"Anh..."
"Anh cái gì mà anh!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!