Tô Dật nhẹ nhàng vuốt ve chơi đùa mái tóc Lâm Uyển Dung, lẩm bẩm:
“Tất là đều là lỗi do tôi! Nhưng em yên tâm, kể từ nay chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, không một ai có thể động được đến em!”
Tô Dật đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt trắng mịn như ngọc của Lâm Uyển Dung.
Về đến nhà, Tô Dật ôm Lâm Uyển Dung xuống xe, mới vừa chạm vào, Lâm Uyển Dung tựa như một chú mèo con ngoan ngoãn chui vào lòng anh.
Trong lòng Tô Dật chộn rộn.
Ôm Lâm Uyển Dung tiến vào phòng ngủ, anh đặt cô nằm lên giường, hôn nhẹ lên trán cô, thõa mãn ôm chặt cô vào lòng ngủ một giấc thật ngon.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Dật đang chìm trong giấc mơ ngọt ngào thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai.
Tô Dật giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, Lâm Uyển Dung đang ôm chặt lấy chăn mền dựa sát vào tường, kinh ngạc nhìn Tô Dật đang nằm trên giường mình.
“Anh, sao anh lại ở đây?”
Không đợi cho Tô Dật giải thích, Lâm Uyển Dung lập tức mắng.
“Đồ lưu manh, đê tiện, anh đã làm gì tôi?”
Nhìn Lâm Uyển Dung đang hoảng loạn Tô Dật nhếch môi cười đắc ý.
“Cô nói xem trai đơn gái chiếc ở chung một phòng còn ngủ chung một giường có thể làm gì? Tất nhiên là làm những chuyện khiến chúng ta đều vui sướng…”
Nói xong còn cố tình nở nụ cười đáng khinh.
Lâm Uyển Dung lại định mắng Tô Dật lần nữa, chợt nhận thấy quần áo của mình vẫn còn chỉnh tề, lúc này cô mới bình tĩnh lại.
Dừng lại một chút, Lâm Uyển Dung bắt đầu hồi tưởng sự việc xảy ra ngày hôm qua.
Lâm Uyển Dung dè dặt hỏi Tô Dật:
“Hôm qua…sao anh đột nhiên lại xuất hiện ở khách sạn vậy?”
Quay đầu sang nhìn cô, Tô Dật thuận miệng nói bừa:
“Bởi vì tôi biết em nhớ tôi nên tôi liền ra roi thúc ngựa chạy đến bên em…”
Tô Dật cố tình trêu chọc Lâm Uyển Dung.
Hôm qua, ngay khi Lâm Uyển Dung ra khỏi công ty, Tô Dật đã luôn đi theo cô, anh sợ cô bị người ta bắt nạt, chì là Tô Dật không ngờ tửu lượng Lâm Uyển Dung lại kém đến vậy.
Lâm Uyển Dung cũng biết Tô Dật đang nói đùa, cô lại hỏi:
“Anh đưa tôi về nhưng sao lại ngủ ở giường của tôi?”
Tô Dật cười khặc khặc:
“Tôi cũng không muốn vậy nhưng cô cứ một hai lôi kéo tay tôi, muốn tôi ngủ với cô…Tôi sao có thể làm trái ý người đẹp được?”
“Không thể nào!”
Lâm Uyển Dung thực sự không nhớ chính mình đã nói những gì, ngoại trừ phủ nhận cô không còn lựa chọn nào khác.
Có điều, cô thừa nhận đêm qua ngủ trong lòng Tô Dật là giấc ngủ bình yên nhất của cô trong mấy năm qua, nhất là vòng ngực vững chắc của Tô Dật làm cho cảm giác vô cùng an toàn.
Đây là metruyenhot.vn, vui lòng đọc ở app metruyenhot để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Lâm Uyển Dung không muốn hỏi nữa, cô sợ càng hỏi lại càng lòi ra nhiều chuyện khiến cô phải xấu hổ thêm nữa, dứt khoát nói:
“Anh đi ra ngoài đi, tôi muốn thay đồ, chuyện hôm nay anh không được nói ra với bất kỳ ai!”
Tô Dật tựa vào đầu giường cười khà khà, nhưng lại không chịu nhúc nhích.
Lâm Uyển Dung trừng mắt nhìn anh, thẳng cẳng đạp cho anh mấy đạp, có chút hờn dỗi nói:
“Anh mau đi ra ngoài nhanh lên!”
Dáng vẻ hờn dỗi này của cô khác xa một trời một vực so với thái độ lạnh lùng thường thấy, Tô Dật nhìn lại thêm ngứa ngáy trong lòng, càng chắc chắn thêm quyết tâm Lâm Uyển Dung phải là của mình.
Anh đứng dậy lượn lờ đi tới cửa, vừa định mở cửa ta thì nghe thấy cô ở đằng sau nhỏ giọng nói:
“Khoan đã…”
Tô Dật lập tức đứng lại, quay đầu cười hì hì nhìn Lâm Uyển Dung.
“Có phải vẫn chưa tỉnh rượu muốn tôi giúp em thay quần áo không?”
Nếu là trước kia Tô Dật cợt nhả như vậy, cô chắc chắn đã tức giân một phen. Nhưng bây giờ dường như cô đã quen rồi, nghe anh nói vậy cô chỉ trừng mắt với anh rồi nói tiếp:
“Hồi trước anh bảo muốn chữa khỏi bệnh cho ông nội thì ngủ với anh một đêm, như vậy đêm qua coi như xong xuôi rồi đó, từ giờ trở đi anh không được phép nhắc lại chuyện này nữa.”
“Không được! Rõ ràng là không phải mà!”
Tô Dật lập tức phủ nhận.
“Hơn nữa đêm qua rõ rành là cô muốn tôi ở lại, như vậy không tính!”
Đáng tiếc, mặc cho Tô Dật nói như thế nào thái độ Lâm Uyển Dung vẫn kiên quyết.
“Tôi nói tính là tính, anh không có quyền gì phủ nhận! Đi ra ngoài đi!”
Tô Dật khóc không ra nước mắt, tưởng đâu chính mình chiếm được lợi ôm mỹ nữ ngủ ngon lành một đêm, nào ngờ khiến cho sự tình vốn nắm chắc lại thất bại, sớm biết vậy tối qua đã xử gọn cô luôn rồi!
Nhìn Tô Dật chán chường bước ra cửa, Lâm Uyển Dung nhịn không được cười trộm, thật ra anh không đáng ghét như những gì anh thể hiện ra bên ngoài.
Thay quần áo xong rồi đi ra phòng khách, thấy Tô Dật đang ngồi ỉu xìu ở trên so pha, cô liền hỏi:
“Hôm qua Tưởng tổng sao rồi?”
“Ai mà biết được, uống đến chết rồi cũng nên…”
Tô Dật hờ hững nói, kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Đây là metruyenhot.vn, vui lòng đọc ở app metruyenhot để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Lâm Uyển Dung cũng còn nhớ mang máng một số việc, nghe xong không khỏi thở dài:
“Cái tên đó, vốn tưởng rằng Hoàn Á còn có một chút cơ hội, nhưng bây giờ thì có vẻ như đi tong hết rồi.”
Cô ảo não ngồi xuống sô pha.
Sở dĩ Lâm Uyển Dung ảo não như vậy là vì vụ kinh doanh này mà không thành, Hoàn Á chắc chắn sẽ bị ông nội bán đi, không có Hoàn Á, tiền để trang trải học phí cho em gái cũng là một vấn đề, xem ra cô chỉ có thể ra ngoài làm công rồi.
Tô Dật cười tủm tỉm, tự tin nói:
“Không có Tưởng Tiến chẳng lẽ không còn cách nào khác?”
Lâm Uyển Dung sững sờ, nhìn Tô Dật hoang mang:
“Anh có cách gì?”
Mặc dù Tô Dật đã trị khỏi bệnh cho ông nội và hôm qua còn cứu cô một lần, nhưng đây là chuyện làm ăn buôn bán, không phải chữa bệnh, cô không tin anh có biện pháp nào.
Trước sự nghi ngờ của Lâm Uyển Dung, Tô Dật lập tức nói:
“Tất nhiên là có cách, có điều nếu tôi giúp cô vụ làm ăn lần này, cô tính báo đáp tôi thế nào?”
Tô Dật vừa nói vừa cười xấu xa. Anh đã tính rồi, chỉ cần Lâm Uyển Dung hỏi lại, anh lập tức yêu cầu cô lại ngủ với anh một đêm.
Thật không may, cô không hề nghĩ ngợi gì mà nói liền:
“Ngoại trừ yêu cầu lúc trước, cái gì đều có thể!”
Một câu này liền đánh nát bàn tính của Tô Dật.
Anh quả thực khóc không ra nước mắt.