Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Uyển Dung, Tưởng Tiến đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô, hắn ta âm mưu tính toán làm thế nào mới có cơ hội bắt được Lâm Uyển Dung, không ngờ cô lại chủ động hẹn hắn ta ăn cơm.
Hắn ta biết cơ hội đã tới.
Lúc này Lâm Uyển Dung đang quay cuồng trong men say, ngã gục trên ghế, Tưởng Tiến chậm rãi đến gần, cười bỉ ổi:
“Lâm tiểu thư, phòng tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Đi thôi, để tôi đưa em đi nào.”
Mặc dù Lâm Uyển Dung đã say không thể điều khiển được tay chân nhưng ý thức cô vẫn còn thanh tỉnh, cô giơ tay hất ra:
“Đừng, đừng chạm vào tôi, tránh xa tôi ra…”
Tưởng Tiến cười khặc khặc:
“Mỹ nữ như cô mà tôi không đụng thì có còn là đàn ông không? Ngoan, hôm nay tôi sẽ khiến em thích mê.”
Nói xong liền duỗi tay muốn chạm vào gương mặt Lâm Uyển Dung.
Làn da Lâm Uyển Dung mịn màng vô cùng, Tưởng Tiến đã muốn vuốt ve gương mặt này từ lâu rồi nhung vẫn chưa có cơ hội.
Bàn tay tiếp cận khuôn mặt Lâm Uyển Dung đã gần trong gang tấc, bỗng nhiên “rầm” một tiếng, cửa phòng bị một bàn chân đá bay.
Tưởng Tiến hoảng hốt, vội vàng quay đầu nhìn lại, một người đàn ông ăn mặc tầm thường nhưng lại khí thế bức người đang đứng ngay cửa, là Tô Dật.
Tưởng Tiến không quen biết Tô Dật, thấy bộ dạng rách rưới của anh liền nghĩ là anh đi vào nhầm chỗ, nổi giận đùng đùng chỉ vào Tô Dật:
“Cậu là ai, vô đây làm gì, mau cút ra ngoài ngay đi!”
Tô Dật vẻ mặt bình thản, mỉm cười bước vào, chỉ hướng Lâm Uyển Dung nói:
“Tôi là ai hả? Tôi là bạn trai của cô ấy!”
Tưởng Tiến sửng sốt, không thể tin được Lâm Uyển Dung, người đứng đầu tứ đại mỹ nhân Giang thành lại quen một người bạn trai nhìn như ăn mày thế này.
Quay đầu lại nhìn Lâm Uyển Dung, hắn ta hỏi:
“Lâm tiểu thư, anh ta thực sự là bạn trai cô hả?”
Lâm Uyển Dung tuy say rượu nhưng vẫn còn phần nào tỉnh táo, thấy Tô Dật xuất hiện cô chỉ muốn ngay lập tức rời đi nơi này, liền nói:
“Đúng vậy, anh ấy…là bạn trai của tôi.”
Vẻ mặt Tưởng Tiến cau có, lầm bầm người như Lâm Uyển Dung sao lại quen loại bạn trai như này. Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
“Bạn gái cậu uống say rồi, cậu tự lo đi, tôi đi trước đây…”
Thấy tình hình bất ổn, hôm nay không thể tóm được Lâm Uyển Dung, Tưởng Tiến bực dọc nói với Tô Dật rồi chuẩn bị rời đi.
Còn chưa đi tới cửa, Tô Dật đột nhiên chắn ngang trước mặt hắn ta.
Nhìn chằm chằm Tưởng Tiến, Tô Dật lạnh lùng nói:
“Ông ép vợ tôi uống say đến mức này bộ tính bỏ trốn là xong hả?”
Tưởng Tiến trợn trừng mắt, tức giận nói:
“Vậy cậu muốn thế nào?”
Tô Dật cười khẩy:
“Không phải là ông thích uống rượu hả, tôi uống với ông!”
“Mẹ, ai thèm uống với thằng ăn xin như mày! Cút đi!”
Nói xong liền muốn đẩy mạnh Tô Dật qua một bên.
Hắn ta dùng sức rất mạnh, đáng tiếc là nhúc nhích được Tô Dật chút nào.
“Cút ngay cho tao!”
Nhận thấy không đẩy được Tô Dật, hắn ta đưa tay muốn cho anh một đấm.
Tưởng Tiến tuy béo, nhưng khi còn trẻ đã từng luyện võ một thời gian, hắn ta chắc mẩm một quyền này có thể đánh bay được Tô Dật.
Nắm đấm gần Tô Dật trong gang tấc, đột nhiên anh giơ tay bắt lấy nắm đấm hắn ta, hơi dùng sức một chút liền nghe thấy Tưởng Tiến la ó như heo thọc tiết.
“A, đau, đau, buông tao ra!”
“Có uống hay không?”
Tô Dật hờ hững hỏi.
Tưởng Tiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gật đầu liên tục:
“Tôi uống, tôi uống!”
Lúc này Tô Dật mới chịu buông tay cho Tưởng Tiến trở lại chỗ ngồi.
“Phục vụ! Mang lên mười bình Mao Đài, phải là loại Phi Thiên Mao Đài ba mươi năm 53 độ, lại lấy thêm hai cái chén lớn!”
Đây là metruyenhot.vn, vui lòng đọc ở app metruyenhot để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Loại Phi Thiên Mao Đài ba mươi năm ở khách sạn năm sao này giá phải hơn bốn vạn tệ, mười bình là bốn mươi vạn. Dù sao Lâm Uyển Dung mới là người thanh toán, có nhiều tiền hơn nữa cũng không liên quan gì đến hắn ta.
Có điều tưởng tượng đến mười bình rượu trắng, tửu lượng hắn ta có tốt đến đâu cũng uống không nổi.
Khui hết mười bình Mao Đài ra, Tô Dật vừa rót rượu vừa nói:
“Không phải là ông thích uống rượu sao? Vậy tôi uống với ông, hôm nay uống chưa hết không ai được rời đi.”
Một bình đổ vừa hết một chén, Tô Dật đẩy chén qua cho Tưởng Tiến, cười lạnh:
“Mau, uống đi!”
Nói xong, Tô Dật bắt đầu uống trước, anh nuốt ừng ực như là uống nước lã. Bị sư phụ ngâm trong thảo dược Trung y mười mấy năm nay, đừng nói là rượu trắng, dù có uống thạch tín anh cũng cân được hết.
Tưởng Tiến không muốn uống, nhưng nhìn ánh mắt như hổ rình mồi của Tô Dật, hắn ta không dám không uống.
Bưng chén lên, gồng sức uống cạn hết. Ngay lập tức ruột gan như bị thiêu đốt, dạ dày hừng hực biển lửa.
Tô Dật lại rót đầy hai chén và uống xong một chén, một chén khác đưa cho Tưởng Tiến, hắn ta khó chịu liên tục phất tay:
“Không được, tôi, tôi không uống nổi nữa…”
Tô Dật cười ha hả:
“Lúc nãy ông ép vợ tôi uống hăng hái lắm mà? Uống tiếp đi!”
Nói rồi bàn tay đặt lên bả vai Tưởng Tiến, nhẹ nhàng dùng sức, hắn ta lập tức la hét ầm ĩ.
“Tôi uống, tôi uống được chưa!”
Lại bưng chén gồng mình lên uống cạn, lần này còn bị sặc một hơi.
Tô Dật lại lần nữa rót rượu. Tưởng Tiến đã đến giới hạn, hắn ta bưng chén vừa uống được một nửa cả người liền xụi lơ, ngã cái “rầm”.
Tưởng Tiến từ trên ghế té xuống dưới đất, rượu trong tay tưới đầy mặt.
Tô Dật ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Tưởng Tiến, lạnh lùng nói:
“Dám giở trò với người của tôi, đây là bài học cho ông đó! Nhớ cho kỹ, lần sau không phải chỉ uống rượu đơn giản như vậy nữa đâu!”
Đáng tiếc Tưởng Tiến đã say mèm, hoàn toàn không nghe được những gì Tô Dật mới nói.
Đây là metruyenhot.vn, vui lòng đọc ở app metruyenhot để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Tô Dật đứng dậy đi đến bên người Lâm Uyển Dung.
Lâm Uyển Dung xỉn quắc cần câu, nằm tựa lên bàn mơ màng sắp ngủ.
Tô Dật ôm eo bế Lâm Uyển Dung lên, dường như cô cũng cảm giác được sự an toàn, đôi tay vòng lấy ôm chặt cổ anh.
Cơ thể cũng vì vậy càng thêm kề sát vào nhau, Tô Dật liền cảm thấy trước ngực có cái gì đó mềm mại, không nhịn được nổi lên phản ứng.
Ra khỏi phòng, Tô Dật nói với hai người phục vụ đứng ở cửa: