Được Lâm Uyển Dung đồng ý, lúc này Tô Dật mới chậm rãi bước đến bên giường Lâm lão gia tử.
Mọi người đều nhìn chằm chằm theo anh, không biết anh đang suy tính điều gì.
Bỗng nhiên Tô Dật duỗi tay xuống dưới gối Lâm lão gia tử, lấy ra một chiếc ngọc bội. Cầm ngọc bội trong tay, Tô Dật hỏi:
“Lâm lão gia tử, có phải ông luôn mang chiếc ngọc bội này theo bên mình không?”
Lâm lão gia tử còn chưa kịp trả lời tức thì Lâm Húc Đông chen vào nói:
“Ngọc bội này thì làm sao hả? Đây là món đồ cổ hàng thật giá thật tôi mua mấy tháng làm quà tặng cho ông nội đó!”
Lâm Húc Đông còn chưa nói dứt lời, Tô Dật lập tức quay đầu nhìn chằm chằm anh, lạnh lùng nói:
“Quà tặng cho ông nội anh sao? Miếng ngọc bội này là một đồng tiền thô* vừa mới khai quật cách đây không lâu. Sao anh dám dùng thứ này làm quà tặng còn bắt ông nội ông luôn mang theo bên người hả? Anh muốn hại ông nội anh sao?”
*nguyên văn 生坑(Shengkeng): thuật ngữ khảo cổ, đề cập đến đồ đồng và tiền cổ lâu ngày không được khai quật, có màu rỉ sét mới hoặc có nghĩa là dù khai quật đã lâu nhưng màu gỉ sét vẫn không bị hư hại, y như hình mẫu hiện nay.
Đây là metruyenhot.vn, vui lòng đọc ở app metruyenhot để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Lời nói của Tô Dật khiến Lâm Húc Đông sợ tái mặt, anh định biện giải thì Lâm lão gia tử hỏi:
“Xin hỏi bác sĩ Tô, miếng ngọc bội này có vấn đề gì sao?”
Một thiếu nữ nhà họ Lâm cũng theo đó châm chọc:
“Con thấy anh ta đang muốn bịa ra mấy chuyện ma quỷ thần quái, nói ngọc bội này có oán niệm linh tinh nên mới khiến cho ông nội bị bệnh này nọ, bắt ông nội vứt miếng ngọc bội này đi để rồi anh ta thừa cơ hội chiếm làm của riêng thì có. Hừ, mấy trò mèo bịp bợm của bọn giang hồ này con thấy hoài…”
Tồ Dật nhìn nhìn đánh giá thiếu nữ một phen, người này không những xấu xí mà còn thích trang điểm lòe loẹt như ma. Anh cố ý nói:
“Tôi thấy cô mới là ma quỷ thần quái thì có!”
“Anh, anh, anh!” Cô ta tức nghẹn họng.
Tô Dật không thèm để ý đến cô ta nữa, tiếp tục nói:
“Loại đồ vật vừa mới được khai quật như này rất dễ tích tụ một số lượng lớn xạ khuẩn vì bị chôn vùi trong lòng đất một thời gian dài, miếng ngọc bội này cũng không ngoại lệ. Thêm nữa, Lâm lão gia tử lại thường xuyên đeo nó bên người cho nên loại bệnh khuẩn này mới có thể bám vào vào ông, khiến cho toàn bộ gan phổi ông bị nhiễm khuẩn càng ngày càng nặng.”
Tô Dật còn chưa kịp nói xong Hoắc Anh Lợi chợt thốt lên:
“Tôi biết rồi, đó là vi khuẩn Gram dương! Sao tôi lại không nghĩ đến nó sớm hơn chứ, tôi đã chẩn đoán sai rồi.”
Lời của Hoắc Anh Lợi đã ngầm thừa nhận những gì Lâm Dật nói là đúng.
Tô Dật mỉa mai:
“Ngoại quỷ giả*, tôi đã nói rồi, xét về thâm niên, Trung y là tổ tông mười mấy đời nhà anh, nhưng anh vẫn cứ tự phụ cố chấp không nghe.”
*nguyên văn 假洋鬼子 (jiǎ yángguǐzi): thường được dùng để chỉ những người mất lòng tin vào văn hóa Trung Quốc và ít hiểu biết về văn hóa phương Tây, nhưng họ lại tôn thờ người nước ngoài và dựa vào người nước ngoài để tôn trọng mình
Anh lại nói với Lâm lão gia tử:
“Thuốc tôi đun cho ông vừa hay có thể diệt được loại khuẩn này, còn lại một ít ông chia ra hai lần thuốc, bồi bổ thêm vài ngày là ổn rồi…”
Sắc mặt Lâm Húc Đông càng tái hơn. Ngọc bội này là do anh ta tặng cho Lâm lão gia tử, nếu như ông tiếp tục truy tội xuống thì địa vị của anh ta ở Lâm gia sẽ tràn ngập nguy cơ.
Nghĩ đến đây, anh ta mặt ủ mày chau nói với Lâm lão gia tử:
“Ông nội, con thật sự không biết miếng ngọc bội kia…”
Lâm lão gia tử cắt ngang:
“Được rồi, chuyện đã qua rồi, đừng nhắc tới nữa!”
Không ngờ Lâm lão gia tử chỉ nói một câu liền cho qua chuyện này.
Lẽ ra Tô Dật trị được bệnh cho Lâm lão gia tử, chưa nói gì đến mang ơn đội nghĩa nhưng ít nhất cũng nên có thành ý tạ ơn mới phải, nhưng thái độ của Lâm lão gia tử lại thờ ơ.
Chủ yếu là do Lâm lão gia tử quá mức nuông chiều Lâm Húc Đông, không nỡ làm anh ta xấu hổ trước mặt mọi người, dù sao thì anh ta cũng là người cầm quyền tương lai của Lâm gia, Lâm lão gia tử muốn giúp Lâm Húc Đông gầy dựng uy tín.
Thêm nữa là bệnh của ông cũng đã đỡ hơn rồi, thuốc vẫn còn đó, Tô Dật đã không còn giá trị lợi dụng gì đối với ông.
Dứt lời, Lâm lão gia tử đột nhiên chuyển chủ đề nói với Lâm Uyển Dung:
“Uyển Dung, chuyện nhà phân phối mỹ phẩm kia ra sao rồi?”
Dù sao cũng nhờ Lâm Uyển Dung tìm được Lâm Dật đến cứu ông, giọng điệu nói chuyện của ông hòa hoãn hơn một chút.
Lâm Uyển Dung liền trả lời:
“Dạ con vẫn đang tìm cách liên hệ với đối tác nhưng chưa được…”
Lâm lão gia tử gật đầu:
“Có khó khăn thì tìm cách giải quyết khó khăn! Nếu như con giải quyết chuyện này ổn thỏa thì sau này công ty Hoàn Á sẽ giao hết cho con, coi như là của hồi môn sau này.”
Toàn bộ người nhà họ Lâm đều cả kinh, tuy rằng công ty Hoàn Á không thu được nhiều lợi nhuận nhưng trụ sở và đất đai ở đó lại đáng giá rất nhiều tiền.
Đây là metruyenhot.vn, vui lòng đọc ở app metruyenhot để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Nhưng sau khi ngẫm lại, mọi người mới hiểu được sự thâm sâu của Lâm lão gia tử. Công ty bên kia đã kiểm tra điều kiện của nhà họ Lâm, cho rằng điều kiện của bọn họ không phù hợp nên vẫn chưa thỏa thuận được. Vì vậy, Lâm Uyển Dung không thể nào hoàn thành nhiệm vụ này được, ông chỉ đang vẽ ra cho Lâm Uyển một chiếc bánh lớn thơm lừng mà thôi.
Lâm Húc Đông vội tiếp lời:
“Ông nôi, nếu như Lâm Uyển Dung thỏa thuận không được vậy thì bán Hoàn Á luôn đi, sớm muộn gì cũng thua lỗ, ảnh hưởng thu nhập của Lâm gia chúng ta…”
Lâm Húc Đông xảo trá là đây, anh ta biết chắc chuyện này sẽ không thành, vừa lúc nhân cơ hội này bán luôn công ty. Làm như thế, sau này ông có chết đi thì Lâm Uyển Dung cũng không chiếm được một xu tài sản nào.
Quả nhiên, Lâm Húc Đông vừa nói xong Lâm lão gia tử đã gật đầu đồng ý.
Người sầu nhất đó là Lâm Uyển Dung, việc kinh doanh này là nhiệm vụ bất khả thi đối với cô nhưng cô lại không thể nào nói với ông nội.
Lâm lão gia tử nói xong thì phất tay với mọi người, nói:
“Được rồi, lui ra ngoài hết đi, ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lát…”
Mọi người đứng dậy, chuẩn bị đi ra thì Tô Dật đột nhiên nói:
“Ngoại quỷ giả họ Hoắc kia, với cả Lâm Húc Đông nữa, các cậu định cứ vậy mà đi sao?”
Hoắc Anh Lợi và Lâm Húc Đông giật mình hoảng hốt, bọn họ biết Lâm Dật đang ám chỉ cái gì.
“Kết quả cá cược của chúng ta có rồi, đã đến lúc các cậu phải thực hiện lời hứa, đừng nói là các cậu quên mất luôn rồi chứ”
Tộ Dật trêu tức nhìn hai người.
Bọn họ sao lại quên được, chẳng qua là không ai muốn nhắc đến nó mà thôi, thật mất mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!