Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thần Y Cái Thế - Lâm Uyển Dung -Tô Dật

Lâm Húc Đông vừa nói xong, mấy người nhà họ Lâm bên cạnh, cũng mồm năm miệng mười giúp đỡ góp lời: 

“Đúng vậy, ông nội, vì bệnh của ông, anh cả gần như đã liên lạc với những bác sĩ nổi tiếng trên thế giới một lượt...” 

Rõ ràng Tô Dật do Lâm Uyển Dung tìm đến, y thuật tài ba cứu sống Lâm lão gia tử. Nhưng mọi người lại cố tình nói thành công lao của Lâm Húc Đông. Tuy Lâm Uyển Dung cảm thấy hơi uất ức, nhưng so sánh với việc chữa khỏi cho ông nội, chút uất ức này không đáng là gì. 

Nhìn Lâm Uyển Dung ở bên cạnh lặng lẽ không lên tiếng, Tô Dật nói: 

“Lâm lão gia tử, bệnh của ông là do tôi chữa trị, hơn nữa là do cháu gái ông Lâm Uyển Dung tìm đến tôi. Không liên quan gì đến cái tên ngốc Lâm Húc Đông kia...” 

Lời nói của Tô Dật, khiến Lâm lão gia tử cau mày. Ông thấy Tô Dật ăn mặc rách nát, nhìn thế nào cũng không giống bác sĩ. Ông không dám tin, bệnh của mình, là do Tô Dật chữa khỏi. 

Một người phụ nữ nhà họ Lâm nghe vậy, vội vàng nói với Lâm lão gia tử: 

“Ông nội, ông đừng nghe anh ta nói bậy. Chẳng biết tên lừa gạt này do Lâm Uyển Dung tìm ở đâu ra, muốn lừa tiền nhà họ Lâm chúng ta thôi...” 

“Đúng vậy, anh ta hoàn toàn không làm gì cả, chỉ đâm vài châm mà thôi. Đều do y thuật của bác sĩ Hoắc tài giỏi, cứu ông cụ nhà chúng ta...” 

Mọi người mồm năm miệng mười, đều đang quở trách Lâm Uyển Dung và Tô Dật. 

Lâm lão gia tử cũng nhìn hai người với vẻ nghi ngờ. Hỏi Lâm Uyển Dung: 

“Uyển Dung, cậu ta do con tìm đến sao? Cậu ta là bác sĩ à?” 

Giọng điệu của Lâm lão gia tử lạnh nhạt, tràn ngập nghi ngờ. 

Lâm Uyển Dung biết, rõ ràng là Tô Dật cứu ông nội. Nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, cô có trăm miệng cũng không thể giải thích. Chỉ đành gật đầu nói: 

“Vâng, bác sĩ này là do con mời đến. Hai ngày nay anh ấy vẫn luôn chẩn bệnh cho ông...” 

Vẻ mặt Lâm lão gia tử vẫn lạnh nhạt như cũ, thản nhiên nói: 

“Uyển Dung, ông biết con hiếu thảo. Nhưng con đã lớn như vậy, phải có năng lực phân biệt. Không thể ai nói cái gì cũng nghe theo được. Con phải có năng lực phán đoán nhất định! Con xem người mà con mời, nhìn chỗ nào ra cậu ta là bác sĩ hả?” 

Trước giờ Lâm lão gia tử luôn trọng nam khinh nữ, thêm vào những người xung quanh đều nói Tô Dật là kẻ lừa đảo, ông cũng xem là thật. 

Lâm Uyển Dung muốn giải thích, nhưng cô biết giải thích cũng hoàn toàn vô dụng, ông nội sẽ không nghe cô. Bị ông nội nói như vậy, vành mắt cô đỏ bừng. 

Tô Dật bị người ta hiểu lầm cũng chẳng sao cả. Nhưng anh không nhìn nổi Lâm Uyển Dung tủi thân. Anh bèn hừ lạnh một tiếng, nhìn Lâm lão gia tử nói: 

“Chẳng trách nhiều năm như vậy, nhà họ Lâm vẫn giậm chân tại chỗ, không thể phát triển. Thì ra người lèo lái nhà họ Lâm, là một người không phân biệt đúng sai đến thế!” 

Tô Dật vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người đều biến sắc. 

Phải biết, đừng nói là ở nhà họ Lâm, cho dù ở Giang Thành, Lâm lão gia tử cũng là nhân vật đứng đầu. Làm gì có ai dám châm chọc trước mặt ông như vậy. Nhất là một kẻ ăn mày như Tô Dật. 

Lâm Húc Đông lập tức chỉ vào Tô Dật, lớn tiếng quát: 

“Cậu dám nói chuyện với ông nội tôi như vậy sao! Người đâu, đánh nát miệng cậu ta cho tôi, ném xuống sông cho cá ăn...” 

Lâm Húc Đông vừa dứt lời, mấy người đàn ông nhà họ Lâm lập tức bước lên, muốn ra tay với Tô Dật. 

Tô Dật không nhúc nhích, trên gương mặt vẫn nở nụ cười bất cần đời như cũ. 

Ngược lại Lâm Uyển Dung căng thẳng không thôi, cô muốn ngăn cản, nhưng không kịp nữa. Mấy người đàn ông nhà họ Lâm, đã đến bên cạnh Tô Dật. 

“Ném tôi cho cá ăn rất đơn giản, nhưng Lâm lão gia tử, ông không sợ bệnh của mình sẽ tái phát sao?” 

Lời nói của Tô Dật, như một cây búa lớn, đánh thẳng vào lồng ngực của Lâm lão gia tử. Mấy tháng nay, bệnh của ông cứ lặp đi lặp lại. Mà lần này, là nghiêm trọng nhất. 

“Đợi đã...” 

Lâm lão gia tử vội vàng ngăn cản. 

“Cậu nói vậy có ý gì, cậu biết bệnh của tôi tại sao cứ hay tái phát à?” 

Tô Dật mỉm cười thản nhiên, cũng không nhìn Lâm lão gia tử, mà quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Uyển Dung, tự tin nói: 

“Đương nhiên tôi biết, vừa nãy tôi đã nói rồi!” 

Lâm lão gia tử lập tức truy hỏi: 

“Vậy cậu nói nghe xem, rốt cuộc là nguyên nhân gì!” 

Tô Dật hừ lạnh một tiếng: 

“Nói nghe xem? Chẳng phải ông bảo tôi là kẻ lừa đảo à, sao bây giờ lại tin lời tôi nói vậy?” 

Tô Dật vừa dứt lời, Lâm Húc Đông phẫn nộ nhìn Tô Dật, lớn tiếng trách: 

“Ông nội tôi hỏi cậu, cậu mau trả lời đi. Nếu cậu cố ý giở trò, cẩn thận tôi sẽ không tha cho cậu!” 

Tô Dật cũng nhìn Tô Húc Đông chằm chằm, lạnh lùng lên tiếng: 

“Tôi cho anh biết, tôi đã tìm ra nguyên nhân gây bệnh của ông nội anh. Nhưng tôi không nói. Không vì điều gì khác, chỉ vì anh là một đứa cháu bất hiếu, nói không giữ lời. Đừng quên, lúc đầu anh đã đồng ý, tôi chữa khỏi cho ông nội anh, anh phải dập đầu nhận sai với Lâm Uyển Dung. Nhưng bây giờ anh làm gì hả? Chẳng những không nhận sai, ngược lại còn trả đũa, nói tên quỷ nước ngoài giả mạo kia chữa khỏi cho ông nội anh...” 

Lâm Húc Đông tức tới mức mặt mũi đỏ bừng, nhưng không dám nói thêm nữa. Dù sao những lời Tô Dật nói, đều là sự thật. 

Nói rồi, Tô Dật lại nhìn Hoắc Anh Lợi, châm chọc lên tiếng: 

“Quỷ nước ngoài giả mạo, tôi thấy mặt mũi của cậu cũng lớn lắm đấy. Họ đều nói là do cậu chữa khỏi, cậu vẫn thản nhiên chấp nhận, cũng không chịu nói sự thật?” 

Hoắc Anh Lợi chột dạ, cậu ta không dám nhìn Tô Dật. Nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ như cũ, không nói tiếng nào. 

Không khí trong phòng, nhất thời trở nên cực kì gượng gạo. Không ai dám nói thêm gì nữa. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!