Đại trưởng lão Võ Minh lắc đầu.
“Vậy sao? Hạ độc trong chén trà này cũng là phép tắc à?”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
VụtI!
Diệp Phàm vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người ở đây đều thay đổi.
Vẻ mặt của đại trưởng lão Võ Minh hơi thay đổi, sau đó ông ta nhìn Diệp Phàm với biểu cảm khó hiểu: “Công tử, cậu đây là có ý gì? Cậu nói lão phu đã bỏ độc vào chén trà này?”
“Đúng vậy!”
“Chén trà này có độc, chắc hản là độc mãn tính!”
“Đại trưởng lão muốn tôi uống trà này, dùng độc dược khống chế tôi đúng không?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Ranh con, mày đừng có nói hươu nói vượn vu tội cho sư tôn!”
Thẩm Thiên Quân lớn giọng quát Diệp Phàm.
“Người trẻ tuổi, cậu phải có trách nhiệm với những gì mình nói!”
Mấy vị trưởng lão Võ Minh đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Không biết Đại trưởng lão có dám uống chén trà này hay không?”
“Nếu ông dám uống, tôi sẽ đích thân quỳ xuống xin lỗi ông!”
Diệp Phàm đưa chén trà đến trước mặt Đại trưởng lão Võ Minh, vẻ mặt của đối phương khế đổi: “Công tử, cậu có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?”
Vụt!
Đột nhiên, Diệp Phàm hất chén trà trong tay về phía Đại trưởng lão, biểu cảm trên gương mặt đối phương lập tức thay đổi, nhanh chóng lùi về phía sau.